Chúc Đào khó tin nói: “Trên thế giới này còn có đồ ăn ngon đến vậy…”
Nụ cười trên môi Diệp Quân đông cứng lại, hai bàn tay đặt dưới bàn của hắn bất giác siết chặt lại.
Chúc Đào ăn rất nhanh, một lúc sau, gã bỗng nhìn Diệp Quân: “Diệp đệ, ngươi… ngươi cũng ăn…”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta không đói, huynh ăn đi”.
Chúc Đào gật đầu, gã tiếp tục ăn, ăn được một lúc gã bỗng dừng lại.
Diệp Quân nói: “Sao thế?”
Advertisement
Chúc Đào do dự nói: “Diệp đệ, chỗ này… ta có thể đóng gói mang đi không? Ta…”
Nói đến đây gã bỗng cảm thấy hơi ngượng.
Diệp Quân nói: “Tất nhiên là được, được chứ”.
Nói rồi Diệp Quân nhìn người phục vụ đứng cách đó không xa: “Ngươi qua đây”.
Người phục vụ vội bước đến: “Quý khách có gì dặn dò?”
Advertisement
Diệp Quân nói: “Đóng gói lại cho ta”.
Người phục vụ sửng sốt: “Đóng, đóng gói?”
Diệp Quân cau mày: “Có vấn đề gì sao?”
Người phục vụ nhìn Diệp Quân và Chúc Đào mặt đầy vẻ xấu hổ, mặc dù cảm thấy khinh thường nhưng vì tiền nên y vẫn gật đầu nói: “Xin quý khách đợi một lát”.
Nói rồi y xoay người đi vào trong.
Sau khi đi đến sau quầy hàng, người phục vụ khinh thường nói: “Ăn một bữa cơm mà còn đóng gói, ông đây chưa từng thấy ai nghèo như thế, gì vậy trời…”
Trên bàn ăn.
Diệp Quân cười nói: “Đào huynh, bao giờ thì huynh về?”
Chúc Đào lau miệng nói: “Đi ngay đây”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Nhanh thế sao?”
Chúc Đào gật đầu, mỉm cười: “Lần này ta đến bằng xe ngựa của quản lý mỏ quặng, tối nay hắn đã đi rồi nên buổi tối ta cũng phải đi, nếu không đến lúc đó ta phải đi bộ về. Nếu đi bộ về sẽ phải mất một tháng, ta không thể trì hoãn dù chỉ một ngày chứ đừng nói một tháng…”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Lúc này người phục vụ cầm mấy cái bao đến.
Diệp Quân đóng gói hết tất cả các món trên bàn, cuối cùng bỏ hết vào trong một cái bao.
Chúc Đào cũng giúp đóng gói lại, nhìn thấy Chúc Đào lấy hết không chừa một giọt canh, ánh mắt người phục vụ lại lộ ra vẻ khinh thường.
Làm việc cả đời chưa từng thấy ai nghèo như thế.
Thật ra làm phục vụ như thế, cuộc sống của y cũng không hề khá giả, sở dĩ khinh thường như thế còn một nguyên khác nữa, đó là vì làm việc trong quán rượu, nếu khách không ăn hết đồ ăn thì đồ đó sẽ là của họ, mà hai người trước mặt này đều đóng gói mang về hết tức là y chẳng có cái vẹo gì cả…
Đóng gói xong, Diệp Quân thanh toán tiền rồi rời đi cùng Chúc Đào. Vừa ra khỏi cửa quán, hắn bỗng sửng sốt vì một người phụ nữ đi về phía hắn, chính là Táng Cương.
Cô bé mặc chiếc váy rách rưới, còn phối thêm một cái mũ màu đỏ tồi tàn.
Nhìn thấy Diệp Quân, cô bé không nói gì, đi thẳng vào quán ăn.
Diệp Quân nhìn Táng Cương lướt qua, sau đó dẫn Chúc Đào rời đi.
Táng Cương đến trước quán ăn, người phục vụ ngăn cô bé lại, y nhìn Táng Cương cau mày, chán ghét nói: “Muốn xin ăn thì đi chỗ khác”.
Táng Cương nhìn người phục vụ không nói gì.
Người phục vụ nhìn vóc người gầy gò của cô bé, lập tức trợn mắt nhìn cô bé: “Nhìn gì mà nhìn? Nhìn nữa là móc mắt ngươi đấy”.
Táng Cương lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó xoay người bỏ chạy.
Người phục vụ đắc ý bật cười…
Diệp Quân dẫn Chúc Đào ra ngoài, sau đó hắn quay đầu sang nhìn Chúc Đào: “Đào huynh, huynh đợi ở bên trong một chút nhé”.