Diệp Quân lại gần nhìn thử, phát hiện đó chính là nhân viên phục vụ lúc trước, lúc này, người nhân viên phục vụ đang trong tình trạng rất thảm thương, tay chân bị cắt đứt, đầu lưỡi cũng bị cắt mất, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh này, mặt mày Diệp Quân tối sầm, hắn quay người rời đi.
Diệp Quân đi tới thư viện, vừa vào trong thư viện hắn đã nhìn thấy Táng Cương, cô bé đang ngồi trong góc tủ sách đọc sách.
Diệp Quân đi tới trước mặt cô bé, nhìn chằm chằm cô bé.
Táng Cương ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cúi đầu xuống đọc sách tiếp, nhưng tay trái cô bé lại âm thầm đưa ra sau lưng, đó là nơi cô bé giấu đao, nhưng vẻ mặt cô bé vẫn vô cùng bình tĩnh, còn hơi ngây ngô.
Diệp Quân nhìn Táng Cương: “Người đó là do ngươi giết đúng không?”
Advertisement
Táng Cương ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chớp mắt nhìn, vẻ mặt vô tội.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Táng Cương, im lặng, nếu không phải hắn đã từng quen biết cô bé này thì hắn cũng sẽ bị vẻ ngoài ngây thơ này của cô bé đánh lừa.
Bây giờ nhìn lại, hắn không nhìn thấy chút tà ác nào trong ánh mắt cô bé.
Sau khi Diệp Quân im lặng một lúc, hắn ngồi xuống rồi nói: “Ngươi muốn đọc sách không?”
Advertisement
Táng Cương gật đầu.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao lại muốn đọc sách?”
Táng Cương nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân im lặng, hắn cầm lấy quyển sách trên tay Táng Cương, lúc nhìn thấy cuốn sách đó, vẻ mặt hắn chợt tối sầm.
Giải Phẫu Học!
Quyển sách này dạy cách làm thế nào để giải phẫu cơ thể cơ thể con người.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Táng Cương, Táng Cương nhìn lại hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Diệp Quân im lặng một lúc, sau đó nói: “Ngươi đọc sách để giết người dễ hơn à?”
Táng Cương im lặng, đột nhiên cô bé nhìn vào mu bàn tay mình, trên đó có một con kiến đang bò, cô bé cau mày lại, cô bé không giết con kiến đó, thay vào đó, cô bé cẩn thận để con kiến xuống đất, sau đó lấy ra một miếng bánh bao nhỏ.
Con kiến đó bò tới miếng bánh bao, gặm một lúc lâu, nó đột nhiên quay người bò đi.
Táng Cương nằm trên mặt đất và đi theo nó.
Vẻ mặt Diệp Quân đầy nghi ngờ.
Ngay sau đó, Táng Cương đi theo con kiến tới một góc tường, trong góc tường có một cái hang nhỏ xíu, nhìn thấy con kiến bò vào trong cái hang ấy, Táng Cương đột nhiên đứng dậy rời đi, nhưng một lúc sau, cô ta bưng một chén nước sôi đi tới, sau đó đổ hết chén nước sôi đó vào trong tổ kiến trước ánh mắt kinh ngạc của Diệp Quân.
Diệp Quân: “...”
Táng Cương cầm theo chén nước và cuốn Giải Phẫu Học xoay người rời đi.
Diệp Quân nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô bé, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Cô bé này là một người tàn nhẫn”.
Diệp Quân không nói gì, đương nhiên là hắn biết cô bé này là một người rất tàn nhẫn, vào lần đầu tiên gặp mặt, suýt chút nữa hắn đã bị đối phương giết chết.
Không suy nghĩ gì nhiều nữa, hắn bắt đầu quét dọn vệ sinh, không lâu sau, hai mắt của hắn bị che lại, ngay sau đó, một giọng nói kỳ quái vang lên bên tai: “Đoán coi ta là ai”.
Diệp Quân nói: “Long Đại”.
Long Đại buông tay ra, cười hì hì, sau đó lấy ra một xiên thịt đưa cho Diệp Quân: “Sư phụ, cho người”.
Diệp Quân cầm lấy xiên thịt cắn một miếng, sau đó cười nói: “Gần đây tu luyện thế nào rồi?”
Long Đại đáp: “Học xong hết rồi, sư phụ, khi nào người mới dạy kiếm kỹ mới cho ta vậy?”