Diệp Quân cau mày, quay đầu nhìn, cách đó không xa, một cô gái mập mạp đang chạy tới, cô ta phấn khích hét lên: “Chúc Hạnh Nhiễm, cô tằng tịu với đàn ông, hơn nữa còn là đệ tử tạp dịch, đệ tử tạp dịch với dân tị nạn, thật xứng đôi, xứng đôi…”
Giọng cô ta rất to, lập tức thu hút nhiều người đến.
Khi mọi người nhìn thấy Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm, họ đều nhao nhao bắt đầu chỉ trỏ.
Sắc mặt Chúc Hạnh Nhiễm lúc xanh lúc trắng.
Cô gái mập càng nói càng hăng: “Chậc chậc, Chúc Hạnh Nhiễm, không ngờ khẩu vị của cô kém cỏi như vậy, tìm một tên đệ tử tạp dịch, mọi người mau đến xem, Chúc Hạnh Nhiễm lại tằng tịu với một tên đệ tử tạp dịch, ta vừa thấy bọn họ ôm nhau hôn hít… buồn nôn chết mất”.
Advertisement
Thấy cô gái mập tung tin đồn nhảm như vậy, Chúc Hạnh Nhiễm tức đến phát run.
Diệp Quân đi đến bên cạnh Chúc Hạnh Nhiễm: “Chém chết cô ta”.
Cô gái mập nghe thấy lời Diệp Quân nói: “Đến đây này, cầu xin ngươi chém chết ta đấy...”
Advertisement
Dứt lời, cô ta còn đưa đầu đến.
Chúc Hạnh Nhiễm chợt xoay người kéo Diệp Quân rời đi: “Đi”.
Diệp Quân nhìn thoáng qua cô gái mập, sau đó quay đầu nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Tại sao cô ta luôn nhắm vào cô?”
Chúc Hạnh Nhiễm bình tĩnh nói: “Ta chung lớp với cô ta, nhưng thành tích của ta cao hơn cô ta, cộng thêm việc ta không nịnh bợ cô ta như những người khác, dĩ nhiên, nguyên nhân chính là ta không có chỗ dựa vững chắc, xuất thân là dân tị nạn, dễ bị bắt nạt”.
Nói đến đây, cô ta dừng lại rồi nói tiếp: “Thật ra lúc đầu ta không hiểu vì sao cô ta luôn nhắm vào ta, nhưng sau này ta mới hiểu, có một số người trời sinh đã xấu”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Có lý”.
Thấy Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm chạy trốn, cô gái mập càng thêm đắc ý, một hồi khiêu khích, cho đến khi Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm hoàn toàn biến mất ở phía xa, cô ta mới xoay người rời đi. Lúc rời đi, cô ta nhìn thấy Táng Cương đến hóng hớt, thấy Táng Cương là đệ tử tạp dịch, cô gái mập lập tức trừng mắt nhìn cô ta, hơn nữa còn nhổ nước bọt: “Hừ, đồ đệ tử tạp dịch thấp hèn…”
Táng Cương nhìn cô ta, không nói lời nào…
Sáng sớm hôm sau, rất nhiều người tập trung trong rừng trúc.
Đêm qua, người phụ nữ mập đó bị treo trên một cái cây, trên đầu có một lỗ nhỏ, lỗ nhỏ bùng lên ngọn lửa như ngọn nến, nhưng lại không lớn.
Thắp đèn trời!
Đôi mắt của người phụ nữ mập mở to, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, nét mặt mập mạp của cô ta đã vặn vẹo đến mức biến dạng vì đau đớn, trông rất đáng sợ. Cô ta chưa chết, nhưng cũng hấp hối, cô ta không thể kêu thành tiếng được vì lưỡi của cô ta đã bị cắt đi, mà người cắt lưỡi của cô ta còn nhét một miếng vải vào miệng cô ta để tránh cho cô ta chết sớm vì mất quá nhiều máu.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, những người xung quanh đều cảm thấy rùng mình.
Ai đã làm chuyện này?
Lúc này, một ông lão chậm rãi đi tới, nhìn thấy ông lão này, các học sinh xung quanh vội chào hỏi: “Chào Tần trưởng lão”.
Khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của người phụ nữ mập, sắc mặt của Tần trưởng lão lập tức tối sầm lại, ông ta nhìn chằm chằm người phụ nữ mập đang hấp hối: “Ai làm thế?”
Không có ai trả lời cả.
Tần trưởng lão bỗng tức giận nói: “Còn không mau cứu người?”
Nghe thế hai thị vệ ở một bên nhanh chóng chạy tới cứu người, nhưng khi họ vừa động vào sợi dây, một bát dầu bất ngờ đổ xuống từ ngọn cây phía trên sợi dây.