Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4902: “Còn cô thì sao?”





Long Đại giải thích: “Mặc dù Đại lục bị vứt bỏ này đã cạn kiệt linh khí nhưng lại rất giàu tài nguyên khoáng sản. Thật ra tài nguyên khoáng sản mà người tị nạn khai thác là do các thế lực lớn ở Thiên Giới kiểm soát, nhưng nền văn minh Thiên Giới không phát triển, thế nên chỉ có thể dựa vào kiểu đào thủ công này, nhưng nhà họ Trần thì khác, họ đến từ vũ trụ Quan Huyên, có công nghệ rất tiên tiến và lớn mạnh. Bây giờ họ đã đánh bại được các thế lực lớn ở Thiên Giới, cả Đại lục bị vứt bỏ đều là của nhà họ Trần”.



Cô ta quay sang nhìn Diệp Quân: “Ta từng nghe ngóng được họ có thể khai thác hết tài nguyên khoáng sản ở cả Đại lục bị vứt bỏ trong vòng một năm. Nói cách khác, trong vòng một năm, nham thạch nằm sâu dưới lòng đất trong Đại lục bị vứt bỏ sẽ chảy ra ngoài, sau đó tất cả sinh vật trên bề mặt này đều sẽ chết”.



Diệp Quân híp mắt: “Lẽ nào nhà họ Trần không biết Đại lục này còn khá nhiều sinh vật sao?”



Long Đại gật đầu: “Biết chứ, nhưng họ không thể sơ tán hết tất cả mọi người đi vì rất tốn kém. Nói một cách đơn giản, chỉ có những người có mối quan hệ mới có thể rời khỏi đây trước thông qua vài kênh đặc biệt, hơn nữa nhận được một số tiền bồi thường nhất định, còn những người còn lại chỉ có thể tự sinh tự diệt…”



Diệp Quân sầm mặt: “Đây là phạm pháp”.

Advertisement



Long Đại khẽ lắc đầu: “Đây là lục địa chết, bây giờ những người ở trên đây đều là vài người bình thường, không có tu vi, những người như vậy hoàn toàn không có giá trị gì với những người bên trên, thế nên họ không thể tiêu tốn số tiền lớn vì những người này”.



Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, không nói gì.



Long Đại nói tiếp: “Còn có ba ngày nữa, ba ngày sau sẽ có một chiếc phi thuyền xuất hiện ở trong học viện Thần Miếu này, đến lúc đó sư phụ có thể cầm theo Thiên Huyền Lệnh này để rời khỏi đây”.



Diệp Quân quay sang nhìn Long Đại: “Còn cô thì sao?”

Advertisement





Long Đại mỉm cười: “Lát nữa ta phải đi rồi”.



Diệp Quân nói: “Rời khỏi đây?”



Long Đại gật đầu, cô ta lại đưa một chiếc nhẫn cho Diệp Quân: “Sư phụ, cho sư phụ cái này”.

Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, bên trong có bảy trăm linh tinh, đây là tất cả số linh tinh ở đây của cô ta.



Long Đại đứng dậy, cười nói: “Sư phụ, có thời gian rảnh đến nhà họ Long ở Thiên Giới của ta nhé”.



Lúc này, một con rồng ưng khổng lồ bỗng từ trên trời bay đến, một lúc sau nó bay đến trước mặt Long Đại và Diệp Quân, trên lưng rồng ưng còn có một người đàn ông mặc áo choàng đen, ông lão nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt không thiện cảm, vì người này thấy Long Đại khá thân thiết với Diệp Quân.



Long Đại nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Sư phụ, nhớ đến nhà họ Long ở Thiên Giới thăm ta…”



Nói xong, cô ta bước lên lưng rồng ưng.



Rồng ưng kêu lên một tiếng trầm thấp, sau đó chậm rãi bay lên rồi bay lên trời.



Diệp Quân nhìn con rồng ưng đó, Long Đại ở trên lưng rồng ưng vẫn còn đang vẫy tay.



Diệp Quân mỉm cười, cũng vẫy tay với cô ta, mãi đến khi Long Đại biến mất ở tận cuối chân trời, hắn mới thu lại tầm nhìn.



Diệp Quân khẽ nói: “Nhà họ Trần…”



Khi Diệp Quân quay trở lại thư viện mới phát hiện học viện Thần Miếu có gì đó không ổn, vì học viện bắt đầu cho ngừng các lớp học, tất cả giáo viên có vẻ đều rất bận rộn.



Long Đại nói phải ba ngày nữa phi thuyền mới đến, thế nhưng ngày hôm sau, một phi thuyền dừng lại trước cổng học viện Thần Miếu.



Liên tục có người lên phi thuyền.



Nhưng rất nhiều người đều không biết có chuyện gì, chỉ tò mò nhìn theo.



Khi có vài người nhận ra quản lý cấp cao học viện Thần Miếu và vài học sinh có điều kiện đều bắt đầu lên phi thuyền, mọi người mới nhận ra có gì đó không đúng.



Chẳng mấy chốc chiếc phi thuyền đó chở đầy người rời đi.



Sau khi những người đó rời đi, chuyện Thiên Huyền Lệnh mới lan truyền trong học viện.



Trong phút chốc, cả học viện đều hoảng sợ, sau đó cả học viện trở nên hỗn loạn, không chỉ học viện, mà cả Đại lục bị vứt rơi cũng bắt đầu hỗn loạn khi tin tức truyền đi.



Họ không ngờ họ lại bị vứt bỏ lần thứ hai.






























Ông lão muốn nói lại thôi.