Lúc này, Diệp Quân nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là Chúc Hạnh Nhiễm, cô ta cầm kiếm và Thiên Huyền Lệnh đi đến trước mặt ông lão, khi ông lão cầm lấy Thiên Huyền Lệnh trong tay cô ta, ông ta nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, sau đó nói: “Vào đi”.
Chúc Hạnh Nhiễm đi vào phi thuyền, lúc đến cửa cô ta quay đầu nhìn xuống dưới, Chúc Đào và thím Khương bên dưới đang vẫy tay với cô ta: “Tiểu Hạnh…”
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu, sau đó dời tầm mắt sang Diệp Quân, lúc này Diệp Quân đã không còn nhìn cô ta nữa.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quân, sau đó xoay người đi vào phi thuyền.
Advertisement
Bên dưới liên tục có người đi vào phi thuyền.
Đám người xung quanh ngày càng bất an, họ muốn chạy sang đó nhưng lại sợ ba Tông Sư.
“Xông lên!”
Lúc này, đột nhiên có người hét lớn lên, sau đó một người đàn ông lao tới, nhưng y chưa kịp đến gần phi thuyền thì đã bị một Tông Sư giết chết, nhưng vẫn có người không sợ chết lao đến.
Advertisement
Sau khi ba Tông Sư cùng ra tay, chỉ thoáng chốc đã có hơn hai mươi người bị giết tại chỗ, đòn sát thương như sấm sét này lập tức khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, không ai dám xông tới trước.
Trên phi thuyền, ông lão đó nhìn đám người xung quanh, sau đó nói: “Đi thôi”.
Nói rồi ông ta dẫn mọi người xoay người rời đi.
Nhìn đám người đó đi vào trong phi thuyền, người xung quanh cảm thấy tuyệt vọng.
Họ biết đây là cách duy nhất để rời khỏi nơi này, thế là rất nhiều người lao tới như điên, nhưng sau khi phi thuyền khởi động, một luồng không khí cực mạnh cuốn hết những người đó.
Chẳng mấy chốc phi thuyền đó bay lên trời rồi biến mất.
Cách đó không xa, Chúc Đào kéo thím Khương sang một bên, gã kéo thím Khương ngồi xuống, sau đó lấy một miếng bánh nhân thịt từ trong ngực ra đặt vào tay thím Khương.
Thím Khương nhìn bánh nhân thịt trong tay, hơi ngạc nhiên: “Ngươi lấy ở đâu ra đây?”
Chúc Đào cong môi cười: “Ăn đi”.
Thím Khương không ăn, chỉ im lặng không nói.
Chúc Đào bỗng kéo tay thím Khương, khẽ nói: “Mấy năm nay đi theo ta… chịu khổ rồi”.
Thím Khương lắc đầu: “Chịu khổ gì chứ, bà đây lại chẳng phải thiên tiên, ta thế này có thể tìm được người như ngươi như thế này, dù sao ta cũng kiếm được hời rồi”.
Chúc Đào cười gượng.
Thím Khương trở tay nắm lấy tay Chúc Đào, bà ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Ta không sợ chết… thật ra chết có lẽ thực sự là một sự giải thoát cho chúng ta, nhưng ta vẫn hơi lo lắng cho Tiểu Hạnh, lòng tự tôn của con bé quá mạnh, ta sợ nó sẽ có cuộc sống không tốt ở đó…”
Chúc Đào ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khẽ nói: “Mong rằng sau khi đến thế giới khác, nó có thể sống vui vẻ hơn…”
…
Sau khi phi thuyền rời đi, đột nhiên có vô số tia sáng chiếu xuống từ không trung Đại lục bị vứt bỏ này, từng vật lớn trong cột sáng đó rơi thẳng xuống.
Việc hủy diệt một hành tinh vẫn còn sinh vật sống là điều mà Quan Huyên Pháp không cho phép, nhưng bây giờ lại có người dám công khai hành động như vậy, điều này chứng tỏ là không coi trọng Quan Huyên Pháp.