Diệp Quân nhìn Táng Cương trước mặt, nhíu chặt mày, hắn cảm nhận được một luồng sát ý và ác niệm cực kỳ đáng sợ từ trên người cô bé.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được huyết mạch phong ma khá gần gũi với Táng Cương trước mặt.
Lúc này, Táng Cương đột nhiên xoay người rời đi.
Thấy cảnh này, Chúc Đào thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn hơi sợ hãi.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Đào huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Advertisement
Chúc Đào thấp giọng thở dài: “Hình như có mấy người chạy đến thư viện bắt nạt cô bé, sau đó, sau đó cô bé xách đao giết ra ngoài… Cô bé thật đáng sợ… cô bé tàn sát toàn bộ thư viện một lượt”.
Diệp Quân nhìn về phía Chúc Đào và thím Khương: “Đào huynh, thím Khương, trong thời gian này mọi người ở lại đây, đừng ra ngoài, biết chưa?”
Bây giờ Đại lục bị vứt đã hoàn toàn không có trật tự, cộng thêm đại lục sắp bị hủy diệt, tất cả mọi người đều sợ hãi, không thấy được bất kỳ hy vọng sống sót nào cả, lúc này, việc ác sẽ tăng lên vô hạn.
Sau khi Diệp Quân thu xếp ổn thỏa cho Chúc Đào và thím Khương, hắn đến học viện Thần Miếu, lần theo dấu chân máu của Táng Cương, hắn tìm được Táng Cương ở thư viện, Táng Cương đang ngồi trên bậc đá, trên tay cô bé đang cầm một cuốn sách cổ.
Thấy Diệp Quân tới, Táng Cương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.
Diệp Quân nhìn Táng Cương cả người đầy máu trước mặt, hơi cau mày, vì hắn phát hiện, huyết mạch trong người càng xao động mạnh mẽ hơn.
Diệp Quân đang muốn nói, nhưng vào lúc này, một luồng khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện từ trên trời.
Diệp Quân bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một vật khổng lồ rơi thẳng xuống.
Máy đào mỏ!
Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, không chỉ trong khu vực Thần Miếu, mà trên bầu trời cũng có hàng trăm vật khổng lồ rơi thẳng xuống.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm, rõ ràng là Trần Nhất Thiên muốn đẩy nhanh tốc độ hủy diệt Đại lục bị vứt bỏ này.
Diệp Quân vừa muốn ra tay, lại phát hiện tu vi của mình lại bị áp chế.
Trên mặt Diệp Quân đầy ngạc nhiên: “Không phải chưa tới thời gian sao?”
Tu vi của hắn khôi phục còn chưa được nửa giờ!
Tiểu Tháp nói: “Có lẽ cô cô của ngươi đổi ý, một giờ đổi thành nửa giờ”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Lúc này, Táng Cương đột nhiên ôm lấy sách chạy ra ngoài, khi cô bé chạy, Diệp Quân nhất thời cảm thấy khiếp sợ, vì hắn phát hiện, lúc Táng Cương chạy, phía sau xuất hiện tàn ảnh, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh.
Cô bé này từng tu luyện ư?
Diệp Quân không kịp suy nghĩ nhiều, xoay người chạy về phía Chúc Đào và thím Khương ở trong sân, kéo bọn họ chạy.
Bọn họ vừa chạy ra khỏi học viện Thần Miếu, vật khổng lồ kia rơi thẳng vào trong đó, sau đó toàn bộ học viện Thần Miếu tan thành tro bụi, đồng thời sau lưng bọn họ xuất hiện một vực sâu khổng lồ, vực sâu không ngừng mở rộng ra bên ngoài.
Diệp Quân kéo hai người chạy như điên về phía Táng Cương ở phía xa, chạy một lúc lâu, thấy vực sâu sau lưng ngừng mở rộng, bọn họ mới dừng lại.