Một con linh thú vọt tới trước mặt Táng Cương, há miệng to như chậu máu, Táng Cương dùng đao đâm vào đầu nó.
Con linh thú kia gầm lên, co giật vài cái trong nước, cùng lúc đó Táng Cương xoay người đánh về phía một con linh thú khác.
Thật ra cô bé không có chút tu vi nào, nhưng tốc độ xuất đao của cô bé rất nhanh rất chính xác, góc độ cũng rất tốt, cô bé có thể dùng đao đánh vào điểm yếu nhất.
Cứ như vậy, dưới sự quan sát của Diệp Quân, Táng Cương một người một đao đã giết chết ba con linh thú.
Nước sông xung quanh hai người chuyển sang màu đỏ tươi.
Advertisement
Một lúc sau, Diệp Quân đưa Táng Cương trở lại mặt đất, hắn phát hiện Táng Cương bị cắn một miếng lớn ở vai, nếu sâu hơn chút nữa, khả năng cánh tay cô bé đã không còn nữa.
Diệp Quân xé ống tay áo của mình xuống băng bó vết thương cho cô bé, sau đó tìm thuốc chữa thương trong nhẫn không gian đút cho cô bé, trong lúc này, Táng Cương vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, tay phải nắm chặt lấy thanh đao.
Sau khi làm xong mọi thứ, hắn đi tới bờ sông, nhìn thi thể của ba con linh thú kia, hắn thu hai con vào trong nhẫn không gian, sau đó lột da con linh thú còn lại, rửa sạch sẽ.
Advertisement
Một lát sau, Diệp Quân đốt một đống lửa trước mặt Táng Cương rồi nướng thịt!
Táng Cương chỉ nhìn chằm chằm thịt linh thú trong tay Diệp Quân, thời gian trôi qua, mùi thịt càng lúc càng thơm, Táng Cương không khỏi cảm thấy cổ họng mình cuộn lên.
Thấy cảnh này, Diệp Quân cười một tiếng, Táng Cương nhìn hắn, không nói gì.
Một lúc sau, Diệp Quân xé một miếng thịt nướng đưa cho Táng Cương, Táng Cương nhìn chằm chằm hắn, cũng không nhận lấy, Diệp Quân cắn một cái, sau đó lại xé một miếng đưa cho cô bé, nhưng cô bé lại lấy miếng thịt hắn từng ăn, sau đó ăn từng miếng một.
Tốc độ ăn của cô bé rất nhanh, chớp mắt đã ăn hết miếng thịt, sau đó lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân đưa miếng thịt nướng trong tay cho cô bé, cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân cho đến khi Diệp Quân cắn một miếng, cô bé mới nhận lấy ăn…
Diệp Quân cũng xé một miếng thịt linh thú nếm thử, mùi vị không tệ nhưng kém xa mùi vị của thịt dê, hơn nữa, vì không có gia vị từ hệ Ngân Hà, vì vậy, nên mùi vị cũng kém đi nhiều.
Ăn được một lúc, đột nhiên, sâu trong dãy núi phía xa xuất hiện một luồng ánh sáng xanh, tia sáng bắn thẳng lên trời, chiếu sáng cả bầu trời như ban ngày.
Diệp Quân hơi nheo mắt lại: “Trận pháp”.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Táng Cương: “Có thể đi được không?”
Táng Cương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào miếng thịt trước mặt hắn.
Diệp Quân xé thêm mấy miếng thịt linh thú cho cô bé, cô bé nhận lấy lập tức ăn. Diệp Quân nhìn Táng Cương một lúc, mới nói: “Ngươi có muốn tu luyện không?”
Táng Cương ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân nói: “Ta có thể dạy ngươi tu luyện, có muốn không?”
Táng Cương không nói gì, nhưng cầm một miếng thịt đưa cho Diệp Quân. Hiển nhiên, cô bé muốn tu luyện.
Diệp Quân nhận lấy thịt linh thú, sau đó nói: “Tiếp theo ta sẽ dạy ngươi một loại công pháp, ta đọc, ngươi nghe…”
Hắn chậm rãi giảng giải Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.
Táng Cương nhìn Diệp Quân, cô bé rất nghiêm túc lắng nghe.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi muốn dạy cô bé này tu luyện sao?” Diệp Quân trong lòng nói: “Ừ”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Cô bé này bây giờ đã ác độc như vậy, sau khi cô bé tu luyện, ta không dám tưởng tượng...”
Diệp Quân nhìn Táng Cương, sau đó nói: “Số phận bất công với cô bé, ta muốn cho cô bé một cơ hội, tất nhiên, ta sẽ dẫn theo cô bé để cô bé có thể phân rõ thiện ác”.