Ngay lúc này gã bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân và Táng Cương, nhìn thấy hai người y hơi ngạc nhiên: “Là hai ngươi”.
Diệp Quân nhìn Chiêm Phó, rõ ràng tên này không thể khởi động được trận pháp dịch chuyển, nhưng cũng bình thường, bản thân Chiêm Phó không phải là người tu hành.
Diệp Quân kéo Táng Cương đi đến trước trận pháp dịch chuyển, hắn nhìn qua trận pháp dịch chuyển, chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhìn thấu trận pháp, dù sao trận pháp ở nơi như vậy không cao siêu chút nào, chỉ là vài trận pháp dịch chuyển đơn giản nhất.
Lúc này Chiêm Phó bỗng cười nói: “Huynh đệ biết về trận pháp dịch chuyển à?”, Diệp Quân gật đầu: “Biết một chút”.
Advertisement
Nghe thế nụ cười trên môi Chiêm Phó càng tươi hơn.
Diệp Quân mặc kệ gã, dẫn Táng Cương đi đến trận pháp dịch chuyển, hắn nhìn chung quanh, cuối cùng tìm được vị trí của mắt trận, hắn kéo Táng Cương đến chỗ mắt trận, sau đó lấy ra một viên linh tinh ném vào trong đó. Ngay khi linh tinh vừa bị mắt trận hút vào, trận pháp hơi rung chuyển, từng làn sóng linh khí lan ra, một ánh sáng xanh mờ nhạt xuất hiện xung quanh trận pháp, nhưng nó nhanh chóng nhạt dần đi.
Diệp Quân lại lấy vài linh tinh ném vào, ánh sáng xanh ngày càng nhiều, một cột sáng xanh nhanh chóng bay lên trời.
Advertisement
Hơn nữa họ cũng bị bao phủ trong một luồng sáng xanh, nhưng chẳng bao lâu ánh sáng xanh đó biến mất, mọi thứ trở lại bình thường, không những vậy, trận pháp dưới chân họ vẫn còn rung chuyển dữ dội, rung chuyển cả dãy núi.
Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn phù văn trận pháp trên mặt đất, hắn nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Có lẽ trận pháp này đã quá lâu không có người bảo trì, có rất nhiều phù văn đã không còn hoạt động.
Chiêm Phó ở một bên nói: “Huynh đệ, xảy ra chuyện rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vài phù văn ở nơi này đã không còn hoạt động”. Nghe thế, sắc mặt Chiêm Phó sa sầm.
Diệp Quân nói: “Chúng ta phải sửa lại, nhưng chúng ta phải tìm dụng cụ trước”, nói rồi hắn nhìn mấy đại điện cách đó không xa.
Diệp Quân kéo Táng Cương đi về phía mấy đại điện đó, Chiêm Phó ở một bên thấy thế thì do dự, sau đó cũng đi theo.
Ba người đi vào trong một đại điện, Diệp Quân nhìn quanh, đại điện đã xuống cấp, vừa bước chân vào, bụi bay tứ tung.
Trong đại điện có vài bức tượng cũ kỹ, có năm sáu cái đệm cói được đặt trước tượng.
Diệp Quân đi đến trước mấy bức tượng đó, bên dưới bức tượng có một bục hình vuông, trên đó có vài món đồ linh tinh, rất hỗn loạn.
Chiêm Phó ở một bên bỗng nói: “Có thể thấy lúc trước họ đi rất vội vã”.
Diệp Quan khẽ gật đầu, liếc nhìn đồ vật vương vãi dưới đất, ánh mắt lại nhìn đến một cây bút, hắn cầm cây bút lên vung nhẹ, bụi rơi xuống.
Chiêm Phó hỏi: “Huynh đệ, đây là?”
Diệp Quân nói: “Chắc là một cây bút linh, thử xem”, nói rồi hắn kéo Táng Cương xoay người rời đi.
Nhưng lúc họ định ra khỏi đại điện, bức tượng ngồi chính giữa đại điện bỗng động đậy.
Thấy thế Chiêm Phó biến sắc, chợt quay đầu lại chạy ra khỏi đại điện, Diệp Quân xoay người nhìn bức tượng, bức tượng nứt ra, một bóng người chậm rãi bay ra, là một ông lão mặc đồ trắng. Cả người ông lão toát ra khí tức dày đặc, lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm Táng Cương ở một bên, sát khí rất nặng.
Ông lão híp mắt: “Ngươi muốn giúp một người tàn độc”.