Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4928: “Bắt cô bé đó lại!”



Nhìn thấy Táng Cương, Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ là cô bé lại đi theo tới đây.





Lúc này Diệp Quân chạy đến trước mặt Táng Cương, sau đó kéo cô bé chạy đi.



Hắn biết, bây giờ không phải là lúc để cứng rắn với những người này.



Thấy hai người bỏ chạy, vẻ mặt Trần Nhất Thiên lập tức trở nên khó coi: “Đuổi theo”.



Gã vừa muốn di chuyển, nhưng ngay lúc này, thời không ở nơi xa chợt nứt ra, một giây sau, một ông lão áo đen chậm rãi bước ra.



Có thể phá vỡ thời không!

Advertisement



Vẻ mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, lúc này, Táng Cương đột nhiên đưa tay phải ra, chợt vung lên cao.



Ở cách đó không xa, ông lão mặc đồ đen hình như đã cảm nhận được điều gì đó, con ngươi ông ta chợt co rút lại, hai tay đưa lên che cổ mình lại, nhưng cổ vẫn bị nứt lìa, một dòng máu tươi lập tức phun ra, ông ta hoảng hốt, điên cuồng rút lui, trong chớp mắt, ông ta đã lùi về gần trăm trượng.



Mà ở bên kia, Táng Cương cau mày lại, bởi vì đối phương đã ra khỏi khu vực thi pháp của cô bé.



Khoảng cách không đủ!

Advertisement





Đột nhiên Diệp Quân nói: “Chúng ta đi thôi”.



Nói rồi hắn kéo Táng Cương đi: “Đi”.



Ngay vào lúc này, một tiếng hét phẫn nộ vang lên từ phía chân trời, giây tiếp theo, một luồng khí tức khủng khiếp quét đến.



Cảm nhận được chúng, vẻ mặt Diệp Quân sầm xuống.



Một giây sau, một ông lão xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân và Táng Cương, người đến là Chu Lăng.



Chu Lăng nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Ngươi đã giết người của Đại Chu bọn ta”.



Đại Chu!



Diệp Quân nheo mắt lại: “Ngươi là người của Đại Chu sao?”



Chu Lăng ngẩn người, sau đó bật cười: “Thì ra ngươi cũng biết ta là người Đại Chu, xem ra, ngươi cũng có bản lĩnh”.



Diệp Quân nhìn chằm chằm Chu Lăng: “Theo ta biết, không lâu trước đây, bởi vì tộc Thiên Long không tuân theo Quan Huyên Pháp nên đã bị diệt tộc, ngươi không sợ hành động của mình sẽ làm hại đến Đại Chu à?”



“Nực cười!”



Chu Lăng khinh thường nói: “Tộc Thiên Long xứng đáng để so sánh với Đại Chu bọn ta à, ngay cả việc xách giày cho Đại Chu bọn ta, bọn chúng cũng không xứng”.



Diệp Quân nheo mắt lại, hắn không ngờ Chu viện chủ lại là người Đại Chu.



Chu Lăng nói tiếp: “Đại Chu của bọn ta là nền văn minh vũ trụ cấp năm, tộc Thiên Long là cái thá gì mà so sánh với Đại Chu bọn ta, thật nực cười!”



Sắc mặt Diệp Quân u ám đến đáng sợ.



Chu Lăng đột nhiên cười nói: “Tới thời điểm này rồi mà ngươi vẫn bình tĩnh như vậy, nhất là khi đã biết ta là người của Đại Chu, ta đoán ngươi không phải là người bình thường, nào, hãy nói về thế lực đứng sau ngươi đi”.



Diệp Quân đang muốn lên tiếng, ngay lúc này, Táng Cương đứng bên cạnh hắn đưa tay phải ra, đột ngột nâng lên.



Lập tức ra tay!



Chu Lăng cảm nhận được điều gì đó, con ngươi co rút lại, ông ta nắm chặt tay lại, trong nháy mắt, một tấm bình phong vô hình đột ngột xuất hiện che chắn xung quanh ông ta, cổ họng ông ta bắt đầu nứt toác, máu tươi từ từ rỉ ra.



Sắc mặt Chu Lăng đột ngột thay đổi nhanh chóng, cơ thể ông ta run lên kịch liệt, vội vàng lùi về sau mấy chục trượng, sau khi dừng lại, ông ta sờ lên vết nứt ở trên cổ, sau đó nhìn về phía Táng Cương, hơi khó tin, loại võ kỹ gì vậy?



Táng Cương cau mày lại, cô bé quay lại nhìn Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Sao không nhấc lên được?”



Diệp Quân nói: “Ngươi tu luyện chưa đến nơi đến chốn”.



Mặc dù cô bé nắm bắt rất tốt, nhưng vào thời điểm này thực lực cô bé vẫn còn quá yếu, sự chênh lệch giữa cô bé và Chu Lăng thật sự quá lớn, có thể làm đối thủ bị thương trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thực ra đã là điều vô cùng khó tin rồi.





























chapter content