Nghe Phương Ngự nói thế, sắc mặt Trần Tiêu sa sầm.
Mẹ nó chứ!
Mẹ kiếp, đây là một thằng liều lĩnh.
Ông ta thật sự không ngờ Phương Ngự sẽ trở mặt như vậy, không chỉ không nể mặt nhà họ Trần mà còn chẳng nể mặt Đại Chu.
Loại người này không sống bao lâu đâu.
Advertisement
Ông ta chắc mẩm như vậy.
Nghe Phương Ngự nói thế, Chu Lăng đứng cách đó không xa bỗng tức giận nói: “Đều phải chết ư? Lớn lối quá đấy, Phương Ngự, ngươi nghĩ ngươi là ai? Nào, hôm nay người Đại Chu ta đều ở đây, ngươi động vào một người thử xem”.
Thân là người Đại Chu, ông ta vẫn luôn xem thường vũ trụ Quan Huyên, càng chẳng xem Quan Huyên Pháp ra gì.
Advertisement
Đại Chu là nền văn minh vũ trụ cấp năm.
Bây giờ người của một nền văn minh vũ trụ cấp thấp lại dám kiêu ngạo trước mặt ông ta, quả thật không thể nhịn được.
Phương Ngự mặc kệ Chu Lăng ngông cuồng đó, nhìn các cường giả thư viện Quan Huyên ở một bên, tức giận quát: “Lẽ nào các ngươi còn muốn nối giáo cho giặc à?”
Sắc mặt các cường giả thư viện Quan Huyên đều hơi khó coi.
Bây giờ Phương Ngự đại diện cho thư viện Quan Huyên, cấp bậc cũng cao hơn họ, theo lý thì họ nên nghe theo Phương Ngự, nhưng nhà họ Trần và Đại Chu…
Thấy các cường giả đó do dự, Phương Ngự lập tức nói: “Các ngươi muốn chết không nơi chôn thân à?”
Nghe Phương Ngự nói thế, các cường giả của thư viện Quan Huyên đều hoảng sợ, đang định bước lên đầu hàng, nhưng lúc này Trần Tiêu cách đó không xa bỗng nói: “Các vị phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ là ai đang nắm quyền Tiên Bảo Các và nội các”.
Nghe thế các cường giả thư viện Quan Huyên biến sắc.
Ai đang nắm quyền Tiên Bảo Các và nội các?
Nữ hoàng Đại Chu – Chu Phạn!
Chống đối lại Đại Chu?
Các cường giả thư viện Quan Huyên nhìn nhau, do dự không quyết.
Trần Hiểu lại nói: “Các vị, cuộc đời giống như một ván cờ, đi bước nào không được hối hận, nếu đi sai một nước sẽ phải chấp nhận số phận, nhưng nếu lựa chọn đúng thì sẽ đạt được thành công, tận hưởng sự giàu có mãi mãi”.
Lúc này một thống lĩnh thư viện Quan Huyên dẫn đầu bỗng trầm giọng nói: “Bọn ta sẵn lòng tuân theo lệnh của Chu đại nhân”.
Họ vẫn quyết định đứng về phía Đại Chu.
Thấy thế Chu Lăng bật cười, ông ta nhìn thoáng qua Phương Ngự đang sầm mặt đứng cách đó không xa, đắc ý nói: “Ngươi nghĩ ngươi có chút quan hệ với viện trưởng là có thể xem thường Đại Chu ta à? Đúng là nực cười, cái thứ không biết tự lượng sức mình”.
Trần Tiêu bỗng nói: “Giết hắn”.
Giết hắn!
Nghe thế, mọi người đều sửng sốt.
Giết Phương Ngự?
Trần Tiêu nhìn chằm chằm Phương Ngự ở phía xa, ánh mắt hiện lên sát khí, một thanh niên có tiềm lực vô hạn như vậy, nếu không thể lôi kéo về phe mình thì phải tiêu diệt.