Tư Mã Phong đột nhiên tức giận chỉ vào Chu Lăng: “Đồ ngu, ngươi còn dám tự xưng là đại diện Đại Chu, đúng là ngu ngốc, ngươi cũng không thèm nhìn lại bản thân mình xem, chỉ là một nhân vật tầm thường cũng dám đại diện cho Đại Chu sao?”, ông ta vừa nói vừa chỉ vào những cường giả Đại Chu kia: “Ông ta ngu ngốc, chẳng lẽ các ngươi cũng ngu ngốc theo ông ta sao? Chẳng lẽ không biết hành động của ông ta sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Đại Chu hả? Thậm chí bởi vì hành động ngu xuẩn của ông ta mà Đại Chu sẽ vạn kiếp bất phục, đến lúc đó các ngươi đều sẽ là tội nhân của Đại Chu!”
Sắc mặt những cường giả Đại Chu kia đều hơi tối sầm lại.
Lúc này, Chu Lặng đột nhiên tức giận chỉ vài Tư Mã Phong: “Giết tên khốn này trước”.
Ông ta đã tức muốn nổ phổi!
Advertisement
Đám quan chức này cũng không phải thứ gì tốt lành.
Nghe thấy lời của Chu Lăng, những cường giả Đại Chu hơi do dự, sau đó lập tức lao về phía Tư Mã Phong.
Đối với bọn họ, đúng hay sai cũng không quan trọng, bởi vì bọn họ đều là thuộc hạ của Chu Lăng, bọn họ hiểu rõ nếu không nghe lệnh, sau này Chu Lăng sẽ giết bọn họ.
Advertisement
Hơn nữa, bọn họ và Chu Lăng đều là người của Đại Chu, người mình thì nên nhất trí đối ngoại.
Đại Chu mặc dù đã hợp nhất với thư viện Quan Huyên nhưng thật ra nhiều người ở Đại Chu không có thiện cảm với thư viện Quan Huyên.
Thấy những cường giả Đại Chu lao tới, trong mắt Tư Mã Phong lóe lên một tia hung dữ, ông ta đột nhiên mở bàn tay ra, trong tay xuất hiện một quyển sách cổ dày, ông ta cắn đứt ngón tay, sau đó chấm lên quyển sách cổ: “Lên”.
Bùm!
Quyển sách cổ kia đột nhiên hóa thành một luồng khí nổ tung, mà ở trong màn ánh sáng đó, vô số chữ cổ nhỏ giống như đao đánh tới những cường giả Đại Chu kia.
Trong phút chốc, những cường giả Đại Chu đó bị áp đảo bởi từng luồng khí kia, ngay sau đó, hàng loạt tiếng nổ vang lên không ngừng trong sân.
Tư Mã Phong đột nhiên mở lòng bàn tay ra, một con tàu mây đáp xuống trước mặt đám người Phương Ngự, ông ta nhìn Phương Ngự: “Dẫn bọn họ đi đến tổng viện, đừng nói nhiều, đi mau”.
Vừa nói, ông ta vừa xoay người, hóa thành một luồng sáng lao đi.
Phương Ngự biết, bây giờ không phải lúc để nói nhiều, gã dẫn theo Diệp Quân và Táng Cương lên tàu mây, sau đó kích hoạt tàu mây biến thành cầu vòng bay lên trời.
Cách đó không xa, Chu Lăng nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Ngăn bọn họ lại!”
Nói xong, ông ta lập tức đuổi theo đám người Phương Ngự, mà lúc này, Tư Mã Phong đột nhiên xông tới trước mặt Chu Lăng, tức giận nhìn ông ta: “Ngu xuẩn, mẹ ngươi, ta giết ngươi!”
Chu Lăng: “...”
Sau khi Tư Mã Phong mắng xong, cơ thể đột nhiên bốc cháy, ngay sau đó, ông ta hóa thành một quả cầu lửa, hung hăng lao thẳng về phía Chu Lăng.
Bùm!
Chu Lăng bị quả cầu lửa đụng phải, đánh lui ra xa mấy trăm trượng, sau khi ông ta dừng lại, thời không xung quanh ông ta lập tức vỡ ra.