Một luồng súng nổ và chính khí hạo nhiên đột nhiên vỡ tan, tiếp theo, Tư Mã Phong và tên cường giả của quân cận vệ kia đồng thời lui ra sau, nhưng Tư Mã Phong còn chưa kịp dừng lại thì có thêm hai gã cường giả của quân cận vệ bay thẳng về phía ông ta.
Bùm!
Trong bầu trời sao, sau khi chính khí hạo nhiên tan vỡ, Tư Mã Phong đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, vừa mới dừng lại thì cơ thể ông ta đã tan biến, chỉ còn lại linh hồn!
Mà đúng lúc này, một cường giả của quân cận vệ đột nhiên lao về phía Phương Ngự đứng cách đó không xa, đương nhiên là muốn nhanh chóng xử lý Phương Ngự.
Advertisement
Đối mặt với cường giả ở cấp bậc này, Phương Ngự hoàn toàn không còn cách nào khác, gã nhìn chằm chằm tên cường giả của quân cận vệ đang lao về phía gã, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên đón nhận cái chết.
Nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt, Khuất Thần đột nhiên mang theo thần vật chắn trước mặt Phương Ngự, thần vật kia hóa thành một tấm khiên chắn trước mặt bọn họ, lúc này, một ngọn giáo đột nhiên phóng tới.
Bùm!
Advertisement
Thần vật rung lên mãnh liệt, sức mạnh cường đại kia đánh bay đám người Khuất Thần và Phương Ngự ra ngoài.
Cũng may có thần vật ngăn cản phần lớn sức mạnh, nếu không chỉ bằng một đòn này, bọn họ đã chết rồi! Tuy vậy, nhưng Phương Ngự vẫn bị thương, cơ thể rạn nứt, máu me khắp người.
Khuất Thần đột nhiên tự thiêu đốt cơ thể và linh hồn của mình, ông ta vội vàng kích hoạt thần vật, thần vật đột nhiên hóa thành một tia sáng bao bọc lấy bọn họ, sau đó bay về phía chân trời.
Trong bức tranh, Phương Ngự đang nằm trên mặt đất đột nhiên nhìn Diệp Quân ở bên cạnh: “Viện chủ Tư Mã Phong, chủ sự Khuất Thần, chúng ta ở lại giữ chân bọn họ, để vị huynh đệ và cô bé này đi đi”.
Khuất Thần liếc qua cơ thể đầy vết thương của Phương Ngự, gật đầu: “Được”.
Phương Ngự đột nhiên nắm lấy tay của Diệp Quân, gã lấy Quan Huyên Lệnh ra, liếc qua rồi nhẹ giọng nói: “Đây là thứ trước đây đại ca của ta đưa cho ta, lúc đó huynh ấy nói rằng muốn để mọi người ở thế hệ của chúng ta không bao giờ mất hy vọng”.
Nói rồi, gã đặt Quan Huyền Lệnh vào trong tay Diệp Quân, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Bây giờ ta giao nó lại cho ngươi, giúp ta chuyển lời với đại ca của ta, cứ nói, năng lực người huynh đệ của huynh ấy có hạn, không làm được nhiều chuyện, nhưng huynh đệ của huynh ấy sẽ không để huynh ấy phải mất mặt đâu!”
Vừa dứt lời, máu tươi phun ra từ miệng gã, cùng lúc đó, cơ thể gã bắt đầu rạn nứt từng chút từng chút một, Khuất Thần đặt một chiếc nhẫn không gian vào trong tay Diệp Quân: “Tiểu huynh đệ, có thể tới vũ trụ Quan Huyên hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi rồi”.
Nói xong, ông ta đưa Diệp Quân và Táng Cương tới một tinh không tĩnh mịch, bọn họ thay đổi hướng thần vật, lao tới phía đám người Chu Ngôn, nhưng bọn họ vừa mới lao tới thì bốn ngọn giáo lại đâm thẳng về phía bọn họ.
Bùm!
Một tiếng nổ vang lên, thần vật kia nổ tung ra, đám người Khuất Thần rơi từ trên trời xuống, cuối dùng ngã thật mạnh xuống đất, Phương Ngự vừa chạm đất, cơ thể lập tức vỡ tan, máu tươi bắn tung tóe, chỉ còn lại xác thịt.