Vu trưởng lão hừ một tiếng: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Nói xong, ông ta muốn rời đi, nhưng lúc này như phát hiện gì đó, đột nhiên xoay người nhìn về một phía, ở đó, Diệp Quân và Táng Cương vẫn chưa đi.
Táng Cương vẫn đang ăn.
Advertisement
Thấy cảnh này, Vu trưởng lão híp mắt lại: “Sao vậy, còn có người rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?”
Diệp Quân nhìn về phía Vu trưởng lão, lúc này Vu trưởng lão chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân và Táng Cương, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân và Táng Cương: “Không muốn rời đi à?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vị trưởng lão này, ngươi làm như vậy là trái quy củ.”
Advertisement
Vu trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Quy tắc ở đây do ta đặt ra, hiểu chưa?”
Diệp Quân cau mày, liếc nhìn Vu trưởng lão, sau đó nhìn Táng Cương: “Đi thôi.”
Đúng lúc này, Táng Cương đột nhiên bật dậy, sau đó đâm đao vào đầu Vu trưởng lão.
Phốc!
Máu phun ra!
Vu trưởng lão mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin, ông ta không ngờ có người dám giết người ở Tiên Bảo Các!
Táng Cương ngồi xuống, cô bé cầm đao, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao phải chiều theo ông ta? Người xấu đều là do người tốt chiều hư, biết chưa?”
Trong phòng ăn, trưởng lão kia ngã xuống đất, tay che đầu, máu tuôn ra không ngừng.
Biến cố xảy ra bất ngờ, vì vậy, hai tên thị vệ sau lưng ông ta không kịp phản ứng, mà sau khi bọn họ phản ứng lại, lập tức ra tay với Táng Cương, lúc này, Táng Cương đột nhiên giơ tay lên.
Xuy xuy!
Ngay lập tức, đầu hai tên thị vệ kia cùng bay ra ngoài.
Máu phun ra như cột!
Chớp mắt ba người!
Máu tươi đầy đất, vô cùng đẫm máu.
Sau khi giết ba người, Táng Cương tiếp tục ăn tôm hùm, nhưng khóe mắt vẫn lén nhìn Diệp Quân.