Thấy người đột nhiên đi ra, Hách Liên run giọng nói: “Ngươi, ngươi là ai?”
Trong lòng bàn tay Ám U xuất hiện một lệnh bài.
Khi nhìn thấy lệnh bài kia, con ngươi Hách Liên đột nhiên co rút lại, sau đó ngã xuống đất.
Ám Lệnh!
Đội quân mạnh nhất Tiên Bảo Các chính là Ám Vệ, chỉ nghe lệnh các chủ và viện trưởng, có quyền bắt giữ bất kỳ nhân viên nào trong Tiên Bảo Các trừ nhóm trưởng lão.
Advertisement
Mà đây cũng là thứ khiến người trong Tiên Bảo Các phải khiếp sợ, đặc biệt gần đây, sau khi Tiên Bảo Các bắt đầu cuộc kiểm tra chống tham nhũng quy mô lớn, rất nhiều chủ sự Tiên Bảo Các đã bị cách chức nhốt lại.
Hách Liên không ngờ, nơi này lại có người của Ám Vệ, nhưng mà ông ta không hề biết người trước mặt này chính là chủ Ám Vệ.
Ám U hành lễ với Diệp Quân: “Thiếu chủ, nơi này giao cho ta.”
Advertisement
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn dẫn Táng Cương đi ra ngoài, khi đi qua Trần U Đô, hắn đột nhiên nhìn về phía Trần U Đô: “Bảo Tiên Bảo Các đuổi khách là ý của ngươi hay người bên cạnh ngươi?”
Trần U Đô biết người trước mặt này tuyệt đối không phải người bình thường, không dám giấu giếm: “Ý của người bên cạnh ta.”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cây trong rừng có đẹp cũng sẽ bị gió quật ngã, ngươi bây giờ đang ở trên cao, hành động cũng phải cẩn thận, cũng phải chú ý người bên cạnh, tránh để bọn họ lấy danh nghĩa của ngươi làm việc ác, rước tai họa cho ngươi.”
Nói xong, hắn kéo Táng Cương đi ra ngoài.
Mà Trần U Đô đứng đó, trên mặt có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Sau khi Diệp Quân kéo Táng Cương rời khỏi Tiên Bảo Các, thấp giọng thở dài: “Không ngờ ăn một bữa cơm cũng có chuyện phiền toái như vậy xảy ra.”
Táng Cương bình tĩnh nói: “Ta muốn tu luyện.”
Diệp Quân nhìn Táng Cương, Táng Cương nói: “Vào tháp.”
Diệp Quân cười nói: “Có phải cảm thấy bản thân chưa đủ mạnh không?”
Táng Cương nhìn hắn, giật giật môi, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nói: “Muốn nói gì thì nói.”
Táng Cương bình tĩnh nói: “Nói lý lẽ không có ích gì cả, muốn khiến họ nhận lỗi thì phải mạnh hơn họ, có nhiều quyền hơn họ, nếu không, bọn họ sẽ không thấy được bản thân sai.”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Vậy ngươi cảm thấy chúng ta nên làm như thế nào?”
Táng Cương nghiêm túc nói: “Giết.”
Diệp Quân im lặng.
Táng Cương nhìn hắn: “Ngươi không thích giết người phải không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải, chỉ là ta không nghĩ giết người sẽ giải quyết được vấn đề.”
Táng Cương im lặng.
Diệp Quân nói: “Dĩ nhiên, ngươi nói cũng đúng, có vài người quả thật đáng chết, chờ ngươi tu luyện xong, ta sẽ giao cho ngươi một việc.”