Bàn Lăng: “Chắc ở tháp Cửu Châu của vực Cửu Châu, dạo này cô ta đang chinh phục bảng Cửu Châu”.
Diệp Quân vội hỏi: “Đến đó đi thế nào?”
Bàn Lăng lắc đầu: “Giờ ngươi không có tu vi thì không đến đó được đâu, ta khuyên ngươi chờ khôi phục tu vi đã”.
Diệp Quân khẽ thở dài.
Hắn muốn khôi phục tu vi nghe chừng khó.
Advertisement
Kế hoạch của hắn là tìm tỷ tỷ trước tiên, sau đó nhờ tỷ tỷ nghe ngóng về lai lịch của Táng Cương, vì tiểu cô nương này chắc chắn không hề đơn giản.
Chỉ khi giải quyết được chuyện của Táng Cương thì tu vi của hắn mới hồi phục được.
Hắn không dám nhờ người ngoài điều tra giúp, vì Táng Cương không hề bình thường nên hắn không tin cô bé không có kẻ thù.
Đây cũng chính là lý do hắn chưa từng cho Táng Cương xuất hiện.
Advertisement
Nhưng dạo này cô nhóc kia đang tu luyện thuật Thủ Đề Đầu đến mức phát điên rồi.
Hơn nữa, nghe Tháp gia nói hình như cô bé còn đang sửa đổi nó.
Bàn Lăng: “Ngươi đúng là đệ đệ của Diệp An ư?”
Diệp Quân cười đáp: “Đúng”.
Bàn Lăng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta có thể liên lạc với cô ta cho ngươi, nếu cô ta đồng ý đón ngươi thì quá tốt rồi”.
Diệp Quân vội gật đầu: “Ừm”.
Bàn Lăng chợt lấy một miếng truyền âm phù ra, thấy thế, Diệp Quân hơi sững người. Phải biết rằng truyền âm phù cần sự kết nối giữa hai bên. Điều này chứng tỏ cả hai phải quen biết nhau mới được.
Cô gái này quen tỷ tỷ của hắn.
Đúng lúc này, truyền âm phù trong tay Bàn Lăng chợt rung lên. Loáng cáu, bên trong đã vang lên giọng nói của Diệp An: “Đồ xấu xa kia, tìm ta có việc gì?”
Diệp Quân: “…”
Bàn Lăng đen mặt rồi hỏi: “Cô có một đệ đệ hả?”
Diệp An thoáng ngạc nhiên nói: “Sao cô biết, à hình như ngày trước ta từng kể rồi nhỉ. Sao thế? Cô nổi hứng với đệ đệ của ta à? Nhưng ta nói trước nhé, nó phong lưu lắm, cô không giữ được đâu. Nhưng nó rất đẹp trai, cô có thể chơi đùa với nó một chút cũng được, như thế không lo thiệt”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Nghe những lời nói đầy cợt nhả của Diệp An, Bàn Lăng lập tức đen mặt nói: “Im miệng, đệ đệ cô đang ở ngay cạnh ta đây này”.
“Hả?”
Truyền âm phù lập tức vang lên giọng nói ngạc nhiên của Diệp An.
Mặt Diệp Quân đầy vạch đen, hắn nhìn chằm chằm vào truyền âm phù đó rồi trầm giọng nói” “Tỷ tỷ, đệ đến nhờ vả tỷ đây, giờ tỷ đến đón đệ được không?”
Diệp An im lặng một lát rồi nói: “Ta bận rồi, bai bai!”