Cú va chạm này đã đẩy đường kiếm kia phải lùi lại thật xa.
Diệp Quân nhìn về phía con yêu thú đó thì thấy nó có dáng người khổng lồ, toàn thân đầy cơ bắp, mỗi tác da thịt đầu chứa đầy sức mạnh, lớp da của nó nhẵn thín mà dẻo dai, màu da thì lốm đốm như các tình sao đang sáng lấp lánh.
Đôi mắt của nó dài và nhỏ như một đường thẳng cắt ngang bầu trời, thứ bắt mắt nhất chính là cái đuôi của nó, cái đuôi trông như con rắn dài ngoằng, vừa to vừa đáng sợ.
Sau khi nó xuất hiện, một luồng uy áp vô hình đã lan ra.
Khô Lão đứng cạnh Diệp Quân nói: “Hư Nhân Thú!”
Advertisement
Hư Nhân Thú!
Đây là yêu thú hộ tộc của Bàn tộc, do tổ tiên xưa kia của Bàn tộc nuôi dương, rất nhiều người trong tộc biết nó nhưng gặp được thì cực ít.
Ông ta cũng được nhìn thấy nó lần đầu.
Advertisement
Khô Lão rất ngạc nhiên, ông ta không ngờ Bàn tộc lại để yêu thú hộ tộc ở cạnh Bàn Lăng.
Thức Kiếm Tiên ở phía xa nhìn chằm chằm vào Hư Nhân Thú, sau đó gã chợt hoá thành một đường kiếm rồi lao vút lên trời. Không lâu sau, đường kiếm ấy phi nhanh xuống rồi tấn công Hư Nhân Thú kia.
Hư Nhân Thú cũng không chịu yếu thế, nó cũng xông thẳng về phía Thức Kiếm Tiên.
Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Rút thôi!”
Khô Lão nhìn hắn với vẻ khó hiểu, Diệp Quân đen mặt nói: “Nhanh lên!”
Khô Lão vẫn hơi chần chừ, nhưng vẫn làm theo, sau đó tự rút lui ra thật xa.
Diệp Quân suýt nữa tế xỉu: “Trời, ta bảo ông dẫn chúng ta rút cơ mà…”
Hắn vừa nói dứt câu thì Thức Kiếm Tiên và Hư Nhân Thú ở phía xa đã va vào nhau, dư âm của luồng sức mạnh khủng khiếp lan ra khắp xung quanh.
Thấy thế, Diệp Quân nhăn mặt. Hắn biết với tình trạng hiện giờ của mình thì nếu bị luồng sức mạnh này đánh tới thì sẽ thịt nát xương tan ngay.
Diệp Quân gọi: “Tháp gia!”
Một tia sáng vàng trong người Diệp Quân bắn ra ngoài, ngay sau đó có một toà tháp hư ảo cực lớn đã phủ xuống ba người bọn họ.
Ầm!
Toà tháp đã cản đòn tấn công lại cho họ.
Thấy thế, Diệp Quân thở phào một hơi, may mà vẫn còn Tháp gia giúp đỡ vào lúc mấu chốt.
Toà tháp của Diệp Quân cũng đã thu hút sự chú ý của Thức Kiếm Tiên, gã ngoái lại nhìn hắn. Diệp Quân thấy thế thì giật mí mắt, đừng bảo gã định xử lý hắn nhé?
Ngay sau đó, Thức Kiếm Tiên chợt biến mất, sau đó có một thanh kiếm đã bay về phía nhóm Diệp Quân.
Vù!
Thanh kiếm chém lên toà tháp làm nó hơi rung lên, nhưng không bị làm sao, nó vẫn chống lại được thanh kiếm.
Thấy vậy, Diệp Phi Nhiên hào hứng nói: “Tháp gia đỉnh quá!”