Nhưng cô ta không giải thích nhiều, vì cô ta có thể thấy Diệp Quân không biết gì về bảng đấu của nơi này.
Bàn Lăng dẫn Diệp Quân đi về phía xa, trên đường đi, họ đã gặp khá nhiều người, hầu hết đều rất trẻ tuổi, nhưng khí tức lại rất mạnh.
Advertisement
Bàn Lăng dẫn Diệp Quân đến một quán rượu, họ lên tầng cao nhất rồi ngồi xuống. Ngay sau đó đã có một cô gái mặc áo xanh đi tới, cô ta mỉm cười nói với Bàn Lăng: “Bàn Lăng, cơn gió nào đưa cô đến đây vậy?”
Bàn Lăng: “Ta đưa bạn tới nên tiện đường qua thăm cô”.
Nói rồi, Bàn Lăng giới thiệu nhóm Diệp Quân với cô gái kia: “Đây là Lâm Lập, chúng ta vừa thu nhận, bên cạnh là công tử Diệp Quân, tỷ tỷ của hắn là Diệp An!”
Diệp An!
Advertisement
Nghe thấy thế, cô gái kia lập tức trợn tròn mắt rồi hỏi Diệp Quân: “Ngươi là đệ đệ của Diệp An ư?”
Diệp Quân: “Đúng vậy”.
Cô gái lập tức có vẻ mặt kỳ lạ.
Thấy thế, Diệp Quân thấy hơi câm nín, sao mấy người này cứ nghe đến tên của tỷ tỷ hắn là lại có biểu cảm lạ thế.
Cô gái quan sát hắn rồi cười nói: “Đúng là giống thật”.
Bàn Lăng nói với Diệp Quân: “Cô ấy Hách Liên Kỳ, cũng quen tỷ tỷ của ngươi đấy”.
Diệp Quân: “Chào cô Hách”.
Hách Liên Kỳ cười nói: “Không ngờ Diệp An lại có đệ đệ, thế mà trước kia chẳng kể với ai”.
Diệp Quân: “Hai tỷ đệ chúng ta gần ít xa nhiều”.
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Giờ chắc cô ấy đang bận, ngươi chờ một chút”.
Diệp Quân: “Được”.
Bàn Lăng ở cạnh đó đứng dậy rồi nói với Diệp Quân: “Chúng ta còn phải đến vực Cửu Châu, không ở lại đây với ngươi được nữa, gặp tỷ tỷ rồi thì chào cô ta một tiếng giúp ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Bàn Lăng lại nói với Hách Liên Kỳ: “Nhờ cô để ý đến hắn”.
Dứt lời, cô ta đi ra ngoài. Lâm Lập đi tới cạnh Diệp Quân rồi cười nói: “Diệp ca, sau này gặp lại nhé!”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó lấy một trục cuốn ra đưa cho Lâm Lập: “Đây là một môn kiếm kỹ do ta tạo ra, tên là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, ngươi có thể học một chút”.
Tiểu Tháp: “Đúng là không biết xấu hổ!”
Diệp Quân: “…”
Lâm Lập nhận lấy rồi nói: “Diệp ca, huynh hãy cẩn thận, nếu ổn thì ta sẽ đến nương nhờ huynh”.