Hách Liên Vũ khàn giọng nói: “Cậu nhóc, sao ngươi lại có được đỉnh Cửu Châu vậy?”
Diệp Quân nói: “Lấy được ở trấn Cửu Châu.”
Hách Liên Vũ vội vàng nói: “Có phải ngươi đã lấy được truyền thừa của Cửu Châu Chủ rồi không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không.”
Hách Liên Vũ sửng sốt.
Advertisement
Diệp Quân nói: “Ông ta đã truyền thừa cho Tả Nhạn cô nương, còn ta thì ông ta nói rằng ta đã có con đường của riêng mình nên không thích hợp để đi theo con đường của ông ta, do đó không đưa truyền thừa cho ta, còn đỉnh Cửu Châu này đã tự động tìm đến ta.”
Chủ động tìm đến!
Nghe thấy câu nói này của Diệp Quân, vẻ mặt mọi người ở trong điện đều trở nên kỳ lạ.
Advertisement
Lúc này, Hách Liên Phu đột nhiên nhìn vào bên trong đỉnh Cửu Châu: “Cửu Châu Quyết.”
Mọi người vội vàng nhìn vào bên trong đỉnh, nhưng Hách Liên Phu lại giơ tay che nắp đỉnh lại, ông ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, đỉnh này rất quý giá, hãy cất nó đi.”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng vung tay trái lên, các phù văn bên trong đỉnh lập tức bị hắn sao chép, sau đó hắn đi đến trước mặt Hách Liên Phu, đưa những phù văn bị hắn sao chép cho Hách Liên Kỳ: “Kỳ cô nương, cho cô này.”
Hách Liên Kỳ hơi ngạc nhiên, toàn bộ người tộc Hách Liên ở trong điện cũng kinh ngạc.
Diệp Quân cười nói: “Đỉnh Cửu Châu này có linh tính, có thể nói chuyện, hy vọng trong khoảng thời gian này cô nương có thể vào trong Tiểu Tháp của ta nghiên cứu và tu luyện.”
Hách Liên Vũ ở bên cạnh nghe Diệp Quân nói vậy, gương mặt chợt nở một nụ cười. Cửu Châu Quyết này được gọi là tâm pháp tu luyện đệ nhất ở vực Cửu Châu, cao hơn tâm pháp của nhà họ Hách Liên ít nhất hai cấp bậc, Diệp Quân đưa tâm pháp này cho Hách Liên Kỳ thì chẳng khác nào đưa cho nhà họ Hách Liên.
Ông ta cũng hiểu ý Diệp Quân, Diệp Quân muốn có qua có lại.
Hách Liên Kỳ nhìn về phía Hách Liên Vũ, Hách Liên Vũ gật đầu, lúc này Hách Liên Kỳ mới nhận lấy phần Cửu Châu Quyết, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Vậy cảm ơn.”
Diệp Quân nói: “Tiền bối Hách Liên, Kỳ cô nương, đây là chuyện của Diệp Quân ta, ta không thể để toàn bộ việc này cho nhà họ Hách Liên gánh vác được, vì vậy, ta muốn đi vào trong tháp Cửu Châu tìm tỷ tỷ của ta.”
Nhà họ Hách Liên có thể giúp đỡ đã là rất trọng nghĩa rồi, hắn không thể để người ta liều mạng vì mình được.
Do đó, việc hắn cần phải ưu tiên hàng đầu là nhanh chóng tìm được tỷ tỷ Diệp An, nếu Diệp An cũng không thể gánh nổi thì bảo Diệp An kéo theo hắn theo chạy trốn.
Hách Liên Vũ trầm giọng nói: “Chuyện này...”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía Hách Liên Phu, Hách Liên Phu lắc đầu nói: “Không được, tháp Cửu Châu có cấm chế, nhất định phải tuân theo quy củ, nếu Diệp An cô nương đang khiêu chiến, bất kỳ ai cũng không thể vào.”
Hách Liên Kỳ đột nhiên nói: “Không phải tỷ tỷ ngươi đang cố ý tránh mặt ngươi đấy chứ?”
Diệp Quân ngẩn người, sau đó kiên định nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, bọn ta là tỷ đệ ruột mà."
Vừa nói, hắn hơi do dự rồi lại nói tiếp: “Có lẽ tỷ ấy sẽ không làm vậy đâu.”
Mọi người: “...”
Nghe Diệp Quân nói không tự tin như vậy, người nhà Hách Liên ở đó đều ngây dại.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, có lẽ tỷ tỷ không phải đang trốn ta đâu, đúng không?”
Tiểu Tháp nói: “Ai mà biết chứ?”
Diệp Quân: “…”
Hiện giờ hắn mong Táng Cương có thể nhớ được chút gì đó để hắn hoàn thành nhiệm vụ, khôi phục tu vi, nhưng nhóc con này mỗi ngày đều tu luyện, điên cuồng tu luyện khiến hắn đau đầu, tuy nhiên hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tu luyện với cô bé, còn phải nấu ăn cho cô bé.