Chỉ một quyền uy Đại Đạo đã khiến người đàn ông trung niên bị trấn áp phải lùi về sau cả vạn trượng.
Trấn áp mọi thứ.
Hách Liên Phu bỗng tiến đến một bước, tung ra một quyền: “Tiêu diệt”.
Advertisement
Đạo tượng Đại Đạo phía sau ông ta vung mạnh nắm đấm ra.
Uy lực của nắm đấm ngút trời, trấn áp mọi thứ.
Advertisement
Ánh mắt của người đàn ông trung niên cầm đao ở phía xa bỗng co rụt lại, uy lực của cú đấm này mạnh hơn trước ít nhất mười lần.
Quá mức đáng sợ!
Ông ta không dám sơ suất, lập tức cầm đao bằng cả hai tay rồi dùng hết sức chém một nhát. Một tia đao quang vạn trượng lao ra, đối đầu trực diện với nắm đấm đó, thế nhưng ngay khi đao quang này vừa tiếp xúc với nắm đấm thì lập tức nổ tung, sau đó người đàn ông trung niên cầm thanh đao dài bị đánh văng ra ngoài, trong lúc đó cơ thể ông ta bắt đầu nổ tung từng tấc, sức mạnh của thanh đao cũng bị vỡ tan…
Khi dừng lại, ông ta chỉ còn lại một tia linh hồn như khói xanh.
Người đàn ông trung niên ngơ ngác nhìn Hách Liên Phu ở đằng xa, Hách Liên Phu không nói gì, xoay người rời đi.
Ông ta chỉ xoay người đã lập tức trở về lại trước quán rượu.
Thấy thế, sắc mặt Cố Lão nấp trong tối lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hách Liên Phu lại thắng rồi ư?
Nhưng lúc này, bỗng có một sự thay đổi, chỉ thấy Hách Liên Phu bỗng bị một sức mạnh bí ẩn cưỡng ép kéo vào trong một thời không hư vô đặc biệt.
Đứng đối diện ông ta là một người phụ nữ, là Bùi thần hầu.
Một trong bốn thần hầu.
Bùi thần hầu chậm rãi bước đến chỗ Hách Liên Phu, cô ta nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: “Có phải ngươi cảm thấy ngươi rất giỏi không?”
Hách Liên Phu nhìn Bùi thần hầu ở phía trước rồi dần nghiêm mặt lại, Bùi thần hầu này không hề toả ra bất kỳ khí tức mạnh mẽ nào, nhưng lại cho người ta một cảm giác áp bách khó tả.
Bùi thần hầu nhìn Hách Liên Phu với ánh mắt bình tĩnh, đó là một sự coi thường như loài người nhìn xuống loài kiến hôi.
Hách Liên Phu quan sát Bùi thần hầu rồi nói: “Thần hầu!”