Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5096: Sao có thể chứ?



Nghe thấy lời Bùi thần hầu nói, mọi người ở hiện trường đều dồn dập nhìn Diệp Quân, đối với thế lực sau lưng Diệp Quân, tất nhiên bọn họ cũng tò mò.





Diệp Quân không quan tâm tới Bùi thần hầu, mà nhìn Táng Cương, “Ngươi… Đủ chưa vậy?”



Táng Cương hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn hắn, chớp mắt, “Thiếu một chút!”



Diệp Quân run giọng nói: “Tổ tông à, ngươi còn hút nữa, ta sẽ bị hút khô mất.”



Táng Cương vội vàng nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy, ta hút thêm một chút thôi.”



Nói rồi, cô bé ôm lấy tay Diệp Quân hút mạnh.



Advertisement

Diệp Quân cũng sắp sụp đổ rồi, ta không bị Sáng Thế Đạo Điện đánh chết, cũng sẽ bị ngươi hút chết.



Ở chỗ xa, Bùi thần hầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc, cô ta cau mày, bởi vì cô ta không cảm nhận được khí tức của cường giả khác.



Ngự thần hầu bên cạnh cô ta thậm chí cả Âm thần hầu cũng hơi hoài nghi, với thực lực của bọn họ, nếu có người âm thầm rình mò, bọn họ không thể không cảm nhận được.



Ngự thần hầu trầm giọng nói: “Chẳng lẽ người sau lưng hắn thật sự không quan tâm tới hắn nữa à?”



Advertisement

Bùi thần hầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân ở phía xa, “Thế thì đơn giản biết bao.”



Nói xong, cô ta giẫm về trước một bước, một luồng sức mạnh khủng bố đè ép thẳng về phía Diệp Quân và Táng Cương.



Đừng nói bây giờ Diệp Quân không có tu vi, cho dù có tu vi, hắn cũng không thể ngăn cản được luồng sức mạnh này.



Nhìn thấy luồng sức mạnh kia, hai mắt Diệp Quân nhắm lại, “Cha à, con sắp chết rồi, xin hãy để chủ nhân bút Đại Đạo tới đồng hành với con!”



“Vãi chưởng!”



Ở một tinh vực bí ẩn, một giọng gầm thét đột nhiên vang lên, “Liên quan quái gì tới ta, thằng nhóc thối tha!”



Ngay khi sức mạnh đó tới trước mặt Diệp Quân, Táng Cương ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay sau đó, cô bé duỗi một ngón tay gõ nhẹ.



Ầm!



Sức mạnh đó lập tức tan vỡ…



Khóe miệng Táng Cương, khẽ nhếch lên…



Nụ cười đó rất tà ác.

Lúc này tất cả mọi người trong sân đổ dồn ánh mắt vào Táng Cương.



Đều là vẻ ngờ vực.



Đây là thần thánh phương nào vậy?



Diệp Quân cực kỳ phấn khích, hắn kéo Táng Cương nói: “Ngươi khôi phục trí nhớ rồi à?”



Táng Cương chớp mắt: “Không biết”.



Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.



“Nhìn nhầm rồi”.



Lúc này Bùi thần hầu bỗng chậm rãi bước đến chỗ Táng Cương, cô ta nhìn chằm chằm Táng Cương: “Không ngờ người mạnh nhất lại là ngươi”.



Diệp Quân lặng lẽ đi đến phía sau Táng Cương, con nhóc này hút nhiều máu của hắn như thế, cũng nên làm gì đó rồi.



Táng Cương bỗng biến mất khỏi đó.



Ở phía xa, Bùi thần hầu khá bình tĩnh, tay phải giơ lên, một đóa hoa sen nở ra trong lòng bàn tay cô ta.



Đạo Đạo Liên.



Đây mới là Đạo Đạo Liên thật sự.



Hoa sen nở rộ, hàng ngàn tia sáng rực rỡ.



Lúc này một ngón tay cô ta chỉ vào đóa Đạo Đạo Liên này.



Vèo!