Diệp An không nói gì mà tiến lên một bước, sau đó một luồng ý chí mạnh mữ đã lan ra khắp cả thời không.
Ý chí Võ Thần!
Nhóm Bùi thần hầu nhìn thấy ý chí ấy xong thì cũng biến sắc mặt.
Họ đều từng trải rồi, vì thế có thể cảm nhận được sự đáng sợ của ý chí này.
Advertisement
Nó không chỉ là một ý chí, mà còn có…
Suy nghĩ tỉ mỉ.
Bùi thần hầu nhìn Diệp Quân và Diệp An, sau đó nói: “Xem ra người đứng sau họ mạnh hơn mình tưởng nhiều đấy”.
Advertisement
Ngự thần hầu cười nói: “Thế mới hay chứ!”
Bùi thần hầu không nói gì, Âm thần hầu tiếp lời: “Đúng, nhiều năm qua, ngoài nền văn minh vũ trụ cấp chín ra, chúng ta chưa từng gặp đối thủ nào hơn trình. Không ngờ lại gặp ở vũ trụ cấp dưới này”.
“Các người không thấy có gì đó là lạ à?”
Bùi thần hầu chợt nói.
Hai thần hầu kia nhìn cô ta, Bùi thần hầu nhìn người thần bí rồi nói: “Hai người biết người đó không?”
Ngự thần hầu: “Cô quen à?”
Âm thần hầu cũng tỏ vẻ đầy ngạc nhiên.
Nhưng Bùi thần hầu chỉ im lặng.
Thức Thần đang nấp một chỗ thấy luồng ý chí mà Diệp An phóng ra xong thì cũng nhíu chặt mày.
Chỉ là một ý chí thôi mà đã mạnh tới vậy, nếu là thực thể thì còn khủng khiếp tới đâu?
Thức Thần nhìn Diệp Quân và Diệp An rồi cười khẩy: “Đúng là khiến người ta trông chờ”.
Trận này càng đánh càng hay.
Ông lão phía sau Thức Thần trầm giọng nói: “Đoàn trưởng, người thần bí này có thực lực thế nào?”
Thức Thần nhìn người thần bí rồi im lặng, nhưng ánh mắt lại chứa đầy vẻ nghiêm nghị.
Diệp An phóng ý chí Võ Thần ra xong thì khí tức đã có sự thay đổi rất lớn.
Đây là cách bảo mệnh mà mẹ đã để lại cho cô ấy, sau khi ra ngoài lăn lộn, cô ấy chưa từng nghĩ sẽ phải dùng tới. Vì cô ấy muốn tự dựa vào sức mình.
Nhưng giờ không dùng không được, vì nếu không dùng thì đệ đệ sẽ bị người ta đánh chết.