Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt rồi nhìn người phụ nữ váy trắng với vẻ khó tin.
Thức Thần đang núp cũng đã quỳ xuống, ngoài bàng hoàng ra thì ông ta chỉ thấy khiếp sợ.
Chỉ một câu nói mà có thể khiến chúng sinh quỳ xuống!
Bản lĩnh thần tiên gì vậy?
Đây là người đứng sau Diệp Quân ư?
Advertisement
Thức Thần cảm thấy hơi khó chấp nhận điều này, vì nó đã vượt khỏi nhận thức của ông ta về Đại Đạo.
Đây vốn là điều mà con người không thể làm được.
Nhóm Bùi thần hầu cũng đang trố mắt ra nhìn, ai nấy đều như bị sét đánh, đầu óc thì trống rỗng.
Họ quỳ rồi ư?
Advertisement
Cả ba cứ thế quỳ xuống sao?
Không phải họ chưa thử khảng kháng, vì ban nãy có thử rồi, nhưng không có tác dụng. Dù họ có làm gì thì cũng không đứng lên nổi, tất cả sức mạnh và thần thông đều không thể dùng được.
Sau cơ chấn động, họ chỉ thấy sợ hãi.
Sợ hãi thật sự!
Thực lực của người phụ nữ váy trắng đã vượt khỏi nhận thức của họ, họ mới chỉ từng thấy sự khủng bố này ở một người, đó là sư phụ.
Lẽ nào thực lực của người phụ nữ váy trắng này đã gần bằng cấp bậc của sư phụ họ?
Nghĩ vậy, nhóm Bùi thần hầu chỉ biết lắc đầu và phủ định suy nghĩ hoang đường đó.
Sư phụ là ai cơ chứ?
Sao người bình thường có thể so sánh được?
Bàn Lăng cũng đang tái mét mặt quỳ dưới đất, sau đó nhìn người phụ nữ váy trắng đăm đăm.
Người thấy sợ hãi nhất ở đây là Tả Lâu, ông ta không ngờ người phụ nữ váy trắng này lại đáng gờm đến vậy.
Chưa thấy bà ấy ra tay gì mà mình đã quỳ xuống rồi.
Đúng là khó tin!
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt cất tiếng gọi: “Cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn sang Diệp Quân.
“Đứng dậy đi!”
Bà ấy vừa nói dứt câu thì sức mạnh thần bí trên người Diệp Quân đã biến mất. Hắn vội đứng dậy rồi nói: “Cô cô, tỷ tỷ”.
Người phụ nữ váy trắng im lặng nhìn hắn.
Diệp Quân bị nhìn như vậy thì lo lắng, đương nhiên hắn vẫn nhớ cô cô từng nói sau này sẽ không hồi sinh cho ai khác vì hắn nữa.
Người phụ nữ váy trắng chợt xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên vốn vỡ nát đã ráp lại, sau đó khôi phục như cũ và nằm trong tay bà ấy.