Đạo sĩ Trương chỉ vào Diệp Quân rồi quát: “Tiêu diệt!”
Trụ sấm Hoả Diễm đó lao về phía Diệp Quân, luồng uy áp mạnh mẽ ẩn chứa bên trong nó đã khiến cả thế giới Huyền Thiên phải dung hoá.
Diệp Quân cầm chặt kiếm Thanh Huyên bằng tay phải.
Hắn chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó không gian như trở nên yên tĩnh, hắn có thể cảm nhận rõ mọi thứ.
Tuy có hơi dập dềnh nhưng hắn vẫn cảm nhận được.
Advertisement
Tĩnh tâm!
Tập trung!
Xuất kiếm!
Advertisement
Khi Diệp Quân xuất kiếm, có một tiếng vun vút lao tít lên cao. Ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên đã chém lên trụ sấm Hoả Diệm.
Cheng!
Một tiếng động lớn vang lên, trụ sấm đã nổ tung, thế giới Huyền Thiên cũng bắt đầu nứt ra.
Dư chấn do hai luồng sức mạnh tạo ra đã đánh Diệp Quân bay ra xa, khi dừng lại thì quanh người hắn đã bốc cháy.
Cùng lúc đó, lại có mộ Tâm Lôi Kiếp sinh ra trong người hắn.
Lần này, Diệp Quân không dùng tới kiếm Thanh Huyên nữa, mà động tinh thần, ý kiếm trong người hắn đã xuất chinh. Sau đó, Tâm Lôi Kiếp trong người hắn đã bị trấn áp và trừ khử, ngọn lửa cháy quanh người hắn cũng bị dập tắt ngay.
Diệp Quân ngẩng lên nhìn đạo sĩ Trương thì thấy y đang cầm một nhúm lửa sấm.
Y cười nói: “Kiếm ý mạnh quá!”
Diệp Quân không thèm đáp lời mà biến mất ngay, gần như ngay sau đó lửa sấm trong tay đạo sĩ Trương đã biến thành một cột lửa rồi bay ra ngoài.
Uỳnh!
Một luồng khí tức đáng sợ lan ra, sức mạnh của nó đã áp chế được kiếm thế mà Diệp Quân tung ra.
Trong thế giới Huyền Thiên gần tan vỡ, kiếm quang và hỏa quang va chạm vào nhau dữ dội giống như hai tinh cầu.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt, vốn dĩ thế giới Huyền Thiên đã sắp tan vỡ cũng không thể chịu đựng được sức mạnh của hai người, lập tức chôn vùi, biến thành một không gian tối tăm.
Diệp Quân dùng một nhát kiếm cứng rắn cắt đứt trụ sấm Hỏa Diễm kia, nhưng chính hắn cũng bị sức mạnh khủng bố bộc phát trong đó đánh bay ra ngoài, trong quá trình bị đánh bay ra ngoài, cơ thể và thần hồn của hắn cũng bị thiêu đốt.
Không phải do hắn chủ động thiêu đốt, mà là sức mạnh của trụ sấm Hỏa Diễm bao trùm lên người hắn, một cảm giác nóng phỏng lan ra khắp toàn thân.
Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh, tay phải cầm kiếm rung động, một luồng kiếm thế quét tự do từ trong ra ngoài, trong nháy mắt, trụ sấm Hỏa Diễm bao trùm trên người biến mất sạch sẽ.
Nhưng khi hắn dừng lại, khóe miệng lại có một vết máu tươi tràn ra.
Ở chỗ xa, tay phải đạo sĩ Trương cầm phất trần, tay trái bấm quyết, trên mặt có nụ cười nhàn nhạt, “Thường nói kiếm tu là khó đối phó nhất, quả nhiên, nào, tiếp tục.”
Nói xong, tay trái của y đột nhiên vươn về trước, sau đó bỗng nắm chặt.
Trong vũ trụ này, không nhiều người biết đến người này, nhưng trong nền văn minh vũ trụ cấp chín thì lại như sấm bên tai, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng biết.