Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5160: “Hậu quả gì?”



Luồng kiếm quang và sấm quang kia nổ tung như pháo hoa, những luồng sóng xung kích có sức mạnh đáng sợ không ngừng lan ra xung quanh, trong chớp mắt đã lan ra xa tới tận hàng triệu trượng.





Cứ như vậy, hai người đánh nhau điên cuồng.



Mặc dù rõ ràng là khí tức của Ác Đạo đã mạnh hơn Diệp Quân, nhưng lúc này, cô ta cũng không ngăn được Diệp Quân, bởi vì Lôi Kiếp của cô ta không thể phá hủy được kiếm ý và sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân, cô ta có thể đè ép, nhưng không thể tiêu diệt.



Có điều, sức mạnh của cô ta luôn tăng vọt điên cuồng, hơn nữa, tốc độ còn vượt xa Diệp Quân.

Advertisement



Càng chiến đầu, cô ta càng có thể nhanh chóng thừa kế thực lực trước kia của mình.



Diệp Quân thì khác, mặc dù huyết mạch phong ma có thể nâng cao lực chiến đấu của hắn, nhưng đó là nâng cao thôi, không phải là thừa kế, đây là sự khác biệt bản chất.



Có điều, lúc này sức chiến đấu nâng cao của hắn cũng rất khủng bố, lúc hắn đánh nhau, đã từ từ chìm vào sự điên cuồng triệt để, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hắn đánh nhau điên cuồng như vậy, mặc dù bị đè ép, nhưng, hắn càng đánh càng hăng, đặc biệt là niềm tin trong lòng, càng ngày càng kiên định.

Advertisement



Nhìn thấy Diệp Quân dù bị đè ép, nhưng càng đánh càng mạnh, Vô Biên Chủ tạm thở phào nhẹ nhõm, ý chí và niềm tin của thằng nhóc này đang lột xác dần dần.



Dường như nghĩ tới cái gì, ông ta quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nhìn Diệp Quân và Ác Đạo, không nói chuyện.



Vô Biên Chủ cau mày.



Nhưng đúng lúc này, dường như chủ nhân bút Đại Đạo cảm nhận được gì đó, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, chiến trường đó chính là khu vực chiến trường của Tịnh tông chủ và Phạn Chiêu Đế.



Vô Biên Chủ đột nhiên đi tới bên cạnh ông ta, ông ta nhìn vào khu vực chiến trường, “Thế nào rồi?”



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào khu vực kia, khẽ cau mày, không nói gì.



Vô Biên Chủ đang muốn nói chuyện, chủ nhân bút Đại Đạo đã đột nhiên bảo: “Ông có biết hậu quả khi ông tín ngưỡng hắn không?”



Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Hậu quả gì?”



Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ thở dài.



Vô Biên Chủ cười: “Sợ gì chứ, mặc dù thực lực của ông đây không ra gì, nhưng trước giờ chưa từng hèn nhát, ai dám gây sự với ta, cứ việc xông tới.”



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn ông ta, không nói gì.



Đúng lúc này, khu vực chiến trường của Tịnh tông chủ và Phạn Chiêu Đế đột nhiên vỡ nát, tiếp đó, hai người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.



Tịnh tông chủ mặc áo dài trắng, tay phải để sau người, ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ, không dao động tí nào.



Đối diện với cô ta, Phạn Chiêu Đế mặc áo dài đen, khóe miệng có nụ cười nhạt.



Phạn Chiêu Đế cười nói: “Tịnh tông chủ có vẻ vẫn chưa dùng toàn lực.”













Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm Tịnh tông chủ, nụ cười trên môi càng tươi hơn: “Nói thật ta rất mong ngươi tin vào trật tự của hắn, vì như vậy sẽ càng thú vị hơn, nhưng ta biết ngươi sẽ không như thế, vì ngươi là người có nguyên tắc sẽ không vì tín ngưỡng mà tin tưởng, mặc dù ngươi cho hắn cơ hội để hắn lập ra trật tự, nhưng hắn vẫn chưa thực sự khiến ngươi phải thừa nhận hay khiến ngươi phục, đúng chứ?”