Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5162: Cánh tay phải của hắn bị đứt.





Thoáng chốc hàng trăm triệu Đại Đạo xuất hiện, sau đó biến thành khóa giam chầm áp chế Từ Chân tại chỗ, nhưng ngay sau đó một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng lao ra từ cơ thể Từ Chân, khóa Vạn Đạo nứt ra.



Không thể giam cầm.



Thấy thế Tổ Đạo nhíu mày.



Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo vốn đang quan sát trong tối bỗng bước ra, thấy thế Vô Biên Chủ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó chỉ thấy chủ nhân bút Đại Đạo bỗng xòe tay ra, một cây bút hư ảo bay lên trời, sau đó bay lơ lửng trên đỉnh đầu Từ Chân.



Ầm!



Một luồng sức mạnh phong ấn đáng sợ bỗng trấn áp Từ Chân.



Advertisement

Vô Biên Chủ khó tin nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông…”



Chủ nhân bút Đại Đạo phớt lờ Vô Biên Chủ, nhìn Từ Chân ở phía xa: “Chân Thần, Vũ Trụ Kiếp phải giải phóng, nếu ngươi ngăn cản”.



Chân Thần bỗng xòe tay ra, thoáng chốc hàng trăm triệu sức mạnh nghịch đạo bay lên trời, sức mạnh phong ấn của Tổ Đạo và chủ nhân bút Đại Đạo bắt đầu sụp đổ.



Chủ nhân bút Đại Đạo híp mắt: “Tổ Đạo, giúp ta”.



Vừa dứt lời, ông ta bỗng biến thành từng tia tia sáng bay lên trời.

Advertisement



Tổ Đạo bỗng xòe tay ra, sau đó ấn nhẹ xuống.



Ầm!



Cả nền văn minh vũ trụ cấp mười và Đại Đạo của tất cả các nền văn minh bên dưới bỗng vỡ nát thời không, sau đó biến thành những tia sáng hội tụ lại.



Rất nhiều nền văn minh vũ trụ, Đại Đạo tụ lại.



Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng chỉ xuống dưới, hàng vạn Đại Đạo ngưng tụ thành một chữ Đạo lao thẳng xuống dưới.



Ầm!



Chỉ trong chốc lát, vô số lực lượng nghịch đạo do Chân Thần bên dưới phóng ra đều bị áp chế, nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh bí ẩn đáng sợ bộc phát từ trong cơ thể Chân Thần, chữ “Đạo” đó xuất hiện vô số vết nứt.



Đồng tử chủ nhân bút Đại Đạo co rụt lại: “Đó là nhân tính”.



Nói rồi ông ta bỗng ngẩng đầu lên nhìn phía xa tinh hà: “Ngăn cô ta lại, nếu không Đại Đạo của tất cả nền văn minh vũ trụ sẽ bị phá vỡ”.



Trầm lặng một lúc, một luồng sáng bí ẩn bỗng lao đến từ sâu trong vũ trụ, chỉ trong chốc lát sức mạnh nhân tính mà Từ Chân phóng ra bị vỡ tan, cùng lúc đó luồng sáng bí ẩn đó rơi vào cơ thể Từ Chân theo khi chữ Đạo, một phần nhân tính còn sót lại của Từ Chân bị áp chế và phong ấn, đồng thời thân xác và thần hồn của cô ta cũng biến mất với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.



Từ Chân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu trong vũ trụ đó, ngay sau đó cô ta cúi đầu xuống nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Sống cho tốt nhé, ta không thể đi cùng cậu rồi”.



Nói rồi cô ta siết chặt hai tay lại.



Ầm!



Cô ta lập tức bị thiêu đốt.



Ở bên dưới, khi nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Quân lập tức trở nên hung ác, hắn cầm kiếm Thanh Huyên bị gãy đó rồi bay lên trời, lao về phía Từ Chân, nhưng ngay sau đó một luồng uy lực Kiếp từ trên trời rơi xuống, trấn áp hắn.



Tay trái Diệp Quân chống xuống đất, muốn đứng lên nhưng lúc này Phạn Chiêu Đế giơ tay lên.



Vèo!



Cánh tay trái của hắn bị đứt từ vai, máu bắn ra xung quanh.



Diệp Quân tức giận gầm lên, muốn sử dụng toàn bộ sức mạnh huyết mạch trong cơ thể, nhưng lúc này ba loại huyết mạch của hắn đều đã bị áp chế, không thể dùng được.



Tay phải hắn nắm chặt kiếm Thanh Huyên bị gãy, muốn đứng lên lần nữa, bấy giờ Phạn Chiêu Đế lại giơ tay lên.



Vụt!



Cánh tay phải của hắn bị đứt.



“Mẹ nó, quá đáng lắm rồi”.



Lúc này Vô Biên Chủ bỗng xông tới trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, đang định ra tay thì Phạn Chiêu Đế vung tay áo lên.



Ầm!



Vô Biên Chủ bị một tia sấm thần đánh trúng, khiến thần hồn bị tiêu diệt.



Cách đó không xa, mặc dù cánh tay của Diệp Quân đã bị đứt nhưng hắn vẫn giãy giụa cố gắng đứng dậy, có điều lúc này một tia sấm thần thánh từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào bụng hắn, cả thân xác và thần hồn của hắn bị thiêu đốt.





























chapter content