Diệp Quân: “Ta là Diệp Quân, ta cũng không biết mình đến đây bằng cách nào”.
Phạn Thiện chớp mắt nói: “Ngươi không biết ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Ký ức cuối cùng của hắn dừng lại ở khoảng khắc hắn thi triển kiếm cuối với Ác Đạo.
Ác Đạo.
Advertisement
Phạn Chiêu Đế.
Diệp Quân hít sâu một hơi.
Chân tỷ sao rồi?
Vũ trụ Quan Huyên nữa.
Advertisement
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Trong đầu hắn có rất nhiều điều nghi vấn.
Tiếc là Tháp gia và Tiểu Hồn đều đã ngủ say.
Sau đó, bụng Diệp Quân vang lên tiếng ục ục.
Hắn chợt thấy lúng túng.
Đói rồi!
Bây giờ, tu vi của hắn đã bị sức mạnh còn sót lại Phạn Chiêu Đế phong ấn, thành ra hắn đã như người bình thường.
Phạn Thiện nhìn bụng của Diệp Quân, sau đó cười hỏi: “Ngươi đói hả?”
Nói rồi, cô ta lấy một bắp ngô ra đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân theo bản năng muốn nhận lấy, nhưng lại chợt phát hiện mình không có tay.
Phạn Thiện cũng nhận ra điều đó nên thoáng ngại ngùng nói: “Xin lỗi”.
Nói xong, cô ta đưa bắp ngô đến gần miệng Diệp Quân: “Ta đút cho ngươi ăn”.
Diệp Quân cảm kích nhìn Phạn Thiện, sau đó cắn một miếng.
Phạn Thiện cười nói: “Diệp Quân, ăn từ từ thôi, ta vẫn còn mà”.
Diệp Quân mỉm cười không nói gì, sau đó tiếp tục ăn, hắn thực sự đang rất đói.
Một lát sau, hắn đã ăn hết bắp ngô. Phạn Thiện vội lấy một bình nước lớn ra rồi rót vào một cái gáo rồi đưa đến bên miệng Diệp Quân: “Mau uống đi, đừng để bị nghẹn”.
Diệp Quân lại cảm kích nhìn cô ta, sau đó bắt đầu uống từng ngụm nước lớn.
Hắn uống nước xong, Phạn Thiện để cái gáo sang một bên, sau đó lấy một cái ghế rồi ngồi xuống đối diện Diệp Quân, hỏi: “Chắc chắn ngươi từ bên ngoài tới, đúng không?”