Ông lão: “Khi nhìn thấy ngươi cùng đôi tay đã mất, ta biết ngươi có kẻ thù. Hơn nữa, kẻ thù đó còn rất mạnh, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu tiếp: “Đúng vậy”.
Ông lão khá hài lòng với sự thẳng thắn của Diệp Quân nên gậ gù rồi dịu giọng hơn: “Cậu bạn, nha đầu Tiểu Thiện rất hiền lành, cũng rất ngây thơ, suy nghĩ thì đơn giản. Còn ngươi lại là một người phức tạp, ta nói vậy không có vấn đề gì chứ?”
Diệp Quân cười đáp: “Tiền bối muốn ta rời khỏi đây, tránh xa Tiểu Thiện đúng không?”
Advertisement
Ông lão gật đầu, không hề che giấu: “Đúng”.
Diệp Quân: “Ta có thể hiểu được suy nghĩ của tiền bối, nhưng tiền bối thật sự muốn để Tiểu Thiện sống với thân phận tội dân ở đây đến hết đời sao?”
Ông lão: “Ngươi có biết ý định của ngươi nguy hiểm tới đâu không?”
Diệp Quân thoáng nghi hoặc.
Advertisement
Thấy thế, ông lão lắc đầu: “Cậu bạn, ta không biết là ngươi ngu ngơ, gan dạ hay tuỳ hứng, nhưng nói hay làm gì cũng phải suy xét thấu đáo. Ngươi không muốn Tiểu Thiện làm tội dân, vậy có nghĩa là ngươi muốn chống lại vương triều Thiên Mộ. Ngươi biết vương triều là một sự tồn tại mạnh đến đâu không? Rõ ràng câu không biết, mà đã không biết thì sao dám mạnh miệng thế?”
Diệp Quân trầm mặc.
Ông lão nói tiếp: “Chúng ta đều là tội dân, đó là thân phận thấp hèn nhất ở vương triều Thiên Mộ. Muốn xoá bỏ thân phận này thì phải chờ vương triều sửa luật, vì thân phận của chúng ta đã được ghi trong thiên luật. Ngươi nghĩ mình có thể thay đổi được điều đó ư? Ngươi hiểu rõ đến đâu về vương triều chứ?”
Nói rồi, ông ta lắc đầu: “Người trẻ tuổi làm gì cũng phải suy nghĩ trước sau, đừng nghĩ gì nói đấy, càng đừng nghĩ gì làm nấy. Chúng ta chỉ là người bình thường, không phải con ông cháu cha, cũng không có ai hậu thuẫn, nhiều lúc chỉ cần bước sai một bước thôi là xong đời rồi, hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Hắn thật sự ghi nhận lời dạy của ông lão.
Trước đó, nhờ có cô cô và cha che chở nên gặp chuyện gì hắn cũng nghĩ sao làm vậy.
Nhân quả ư?
Hắn chưa bao giờ để tâm đến.
Vì đã có cha và cô cô hắn lo rồi.
Nhưng giờ thì sao?
Hắn làm gì cũng phải suy tính.
Ông lão nhìn Diệp Quân rồi nói tiếp: “Đương nhiên ta vẫn rất vui, vì ngươi có thể nói ra lời đó. Điều này chứng tỏ ngươi không phải một kẻ vô lương tâm, biết báo ân báo oán. Nhưng ngươi hãy nhớ muốn trả ơn cũng cần lượng sức mình, cẩn thận chưa trả được ơn còn mang thêm nợ cho người ta, cuối cùng khiến đôi bên cùng lâm vào tuyệt cảnh”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Ông lão: “Người thanh niên nói chuyện với ngươi ban nãy chắc có cấp bậc không nhỏ trong vương triều, ngươi nên cẩn thận”.
Diệp Quân: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở”.
Ông lão nhìn ra sau cửa rồi nói: “Nhìn gì nữa, vào đây đi!”