Diệp Quân lắc đầu, “Với ta mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ.”
Advertisement
“Được rồi!”
Phạn Thiện cười nói, “Ta tin nếu như ta ngã ở đó, ngươi mà nhìn thấy, khẳng định ngươi cũng sẽ cứu giúp, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu, “Ừ.”
Advertisement
Phạn Thiện khẽ cười nói, “Chính là vậy đó.”
Diệp Quân nghiêm túc nói, “Cô biết không? Thế giới bên ngoài rất phức tạp, không phải tất cả mọi người đều là người tốt đâu.”
Phạn Thiện gật đầu, “Ta biết ý của ngươi, người xấu rất nhiều, không chỉ bên ngoài, trong thị trấn cũng có vài người xấu, nhưng ta luôn tin rằng, trên thế giới này, người tốt còn nhiều hơn người xấu, nếu không có, vậy chúng ta cũng có thể biến người xấu thành người tốt.”
Diệp Quân cười nói, “Nếu người xấu không thể biến thành người tốt thì sao?”
Phạn Thiện vung tay, “Vậy thì tiêu diệt hết đi, như vậy, chỉ còn lại người tốt rồi.”
Diệp Quân ngơ ngác.
Phạn Thiện đột nhiên khẽ thở dài, “Thế giới này, không thể chỉ có người tốt hoặc người xấu được.”
Diệp Quân gật đầu, “Đúng là vậy.”
Phạn Thiện đột nhiên cười nói, “Thiện ác có thể cùng tồn tại, nhưng không thể để người xấu nhiều hơn người tốt, cũng không thể để người xấu kiêu ngạo!”
Diệp Quân quay đầu nhìn Phạn Thiện.
Phạn Thiện chớp mắt, “Nhìn ta làm gì? Nói không đúng à?”
Diệp Quân cười nói, “Nói rất đúng.”
Phạn Thiện cười rạng rỡ, “Ta rất lợi hại đó, hi hi!”
Diệp Quân cười ha ha, “Nhìn ra rồi.”
Phạn Thiện đấm Diệp Quân một phát, lườm hắn, “Không được cười.”
Diệp Quân nghiêm túc nói, “Ta nghiêm túc mà.”
Phạn Thiện trợn mắt nhìn hắn, sau đó nói, “Ngươi đến từ vũ trụ Quan Huyên, vậy có thể nói cho ta nghe chuyện bên chỗ các ngươi không?”
Diệp Quân gật đầu, “Có thể chứ, ta nói hệ Ngân Hà cho cô nghe, chỗ đó rất vui!”
“Được đó!”
“…”
Lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền tới từ bức tượng đá trong đại điện phía sau ông ta, “Chỉ thế này đã nhận thua rồi à?”