Nói rồi gã ngừng lại, sau đó lại nói: “Huynh cũng biết ta là người trong hoàng thất, hơn nữa còn ham muốn vị trí Hoàng đế, thế nên, mặc dù ta và vài mấy vị huynh đệ đó ngoài mặt tỏ ra thân thiện với nhau nhưng thật ra đều muốn loại trừ lẫn nhau. Thế nên ta chỉ có thể đưa các ngươi ra ngoài, sau khi ra ngoài, huynh phải giữ bí mật cho ta, nếu không với khả năng bới móc đến từng cọng lông của đám huynh đệ đó, họ có thể sẽ gây ra nhiều phiền toái cho ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Thần huynh, thật sự rất cảm ơn huynh”.
Thiên Thần cười nói: “Chúng ta phải từ biệt, nửa canh giờ nữa sẽ khởi hành rời đi, các ngươi cũng chuẩn bị đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Advertisement
Thiên Thần dẫn A Ông rời khỏi đó.
Trên đường đi.
A Ông nhịn không được nói: “Điện hạ, người quả thật không nên giúp hắn, vốn dĩ người này đã có lai lịch không rõ, hơn nữa cô nương bên cạnh hắn lại là tội phạm, người giúp hắn như vậy, nếu đế Đại điện hạ trong triều biết”.
Advertisement
Thiên Thần bỗng cười nói: “A Ông thúc, lúc ở trong nhà, ta làm bất kỳ chuyện gì đều phải tính toán lợi ích, ở đây ta muốn tùy ý mình”.
“Nhưng!”
A Ông còn muốn nói gì đó.
Thiên Thần bỗng cười nói: “Hơn nữa, Diệp huynh này nói năng nho nhã, vừa khiêm tốn vừa không kiêu ngạo, chắc chắn không phải người bình thường. Mặc dù hiện tại hắn gặp rắc rối như vậy, nhưng sao ông dám cam đoan hắn sẽ không làm nên chuyện gì? Không phải có câu nói ‘trước khác nay khác’ đó sao, hôm nay hắn gặp khó khăn, ta giúp hắn một tay, không chừng sau này ta gặp khó khăn, hắn cũng có thể giúp ta, ha ha”.
Trong đống hoang tàn.
Phạn Thiện ngồi bó gối trên tảng đá với vẻ trầm mặc.
Diệp Quân ngồi xuống cạnh cô ta rồi khẽ nói: “Ông cô sẽ không sao đâu”.
Phạn Thiện vẫn im lặng.
Diệp Quân định nói tiếp, nhưng Phạn Thiện chợt ngẩng lên nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ hoe: “Ông đến chỗ tường rồi đúng không?”
Diệp Quân thoáng do dự rồi gật đầu.
Phạn Thiện lại im lặng.
Diệp Quân nói: “Bây giờ, hai kẻ yếu ớt như chúng ta mà đi theo ông ấy thì chỉ gây thêm phiền phức cho ông ấy thôi. Không có chúng ta, khả năng sống sót của ông ấy sẽ cao hơn, cô hiểu không?”
Phạn Thiện gật đầu: “Có”.
Nói rồi, cô ta lau nước mắt trên mặt rồi nói: “Diệp Quân, ngươi dạy ta tu luyện đi”.
Diệp Quân khẽ xoa đầu cô ta rồi cười nói: “Được”.
Ở phía khác.
Thiên Thần dẫn A Ông đến trước một đại điện trên tường thành Biên Hoang, có hai Biên Hoang Vệ cầm trường thương với khí tức cực mạnh đứng ở cổng.
Thiên Thần dẫn A Ông đi tới gần thì bị một trong hai Biên Hoang Vệ chặn lại.
Thiên Thần chắp tay nói: “Huynh đài, xin vào thông báo một tiếng là có Thiên Thần xin gặp Biên Hoang Vương”.