Phạn Thiện đang định nói tiếp thì thanh kiếm trong cột sáng chợt rung lên dữ dội.
Cả hai đều ngẩn người.
Người phụ nữ tên Tiểu Tịnh cũng đã đi tới, cô ấy nhìn thanh kiếm với vẻ ngạc nhiên, đang định nói gì đó thì thanh kiếm đã phá cột rồi bay tới trước mặt Diệp Quân, sau đó khẽ rung lên như muốn nói gì đó.
Tiểu Tịnh ngỡ ngàng nhìn Diệp Quân.
Hắn nhìn thanh kiếm rồi nói: “Ta không làm gì đâu nhé”.
Thanh kiếm bay vòng quanh người hắn như muốn lấy lòng.
Advertisement
Tiểu Tịnh đã nhận ra ý đồ của thanh kiếm nên nói với Diệp Quân: “Công tử, chuyện này…”
Diệp Quân cười trừ: “Ta không làm gì thật mà”.
Tiểu Tịnh nhìn thanh kiếm vẫn đang ra sức lấy lòng Diệp Quân rồi hỏi: “Công tử là kiếm tu à?”
Diệp Quân gật đầu.
Advertisement
Tiểu Tịnh: “Thế chắc thanh kiếm này thích công tử rồi”.
Diệp Quân chớp mắt: “Cho nên có thể tặng ta đúng không?”
Tiểu Tịnh á khẩu, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Xin lỗi công tử, chuyện này ta không dám quyết định, mà phải hỏi ý kiến của chủ hàng”.
Diệp Quân: “Ta đùa thôi, chúng ta đi đây”.
Nói rồi, hắn kéo Phạn Thiện định rời đi.
Nhưng thanh kiếm kia đã bay tới trước mặt hắn, sau đó xoay tít, ra sức lấy lòng.
Diệp Quân thoáng vẻ bất đắc dĩ: “Ta không mua nổi ngươi đâu”.
Thanh kiếm rung lên rồi quỳ xuống đất.
Một thanh kiếm biết quỳ.
Chắc chắn nó không phải ột thanh kiếm bình thường, vì có thể gập thân được.
Diệp Quân thấy thế thì như chết đứng.
Tiểu Tịnh cũng đầy vẻ ngỡ ngàng.
Diệp Quân thấy hơi đau đầu.
Sau đó, thanh kiếm còn dập đầu.
Diệp Quân quay sang hỏi Tiểu Tịnh: “Cho mua nợ được không?”
Tiểu Tịnh hoàn hồn lại, sau đó thoáng do dự rồi lắc đầu: “Không được, ta…”
Hành động của thanh kiếm này khiến cô ấy rất khó xử.
“Tặng thanh kiếm ấy cho công tử này đi!”
Đúng lúc này chợt có một giọng nói vang lên.
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy có một cô gái đi từ bên ngoài vào. Cô ta mặc chiếc váy thuỷ mặc, mi mày như tranh vẽ, trông rất xinh đẹp.
Tiểu Tịnh lập tức hành lễ khi nhìn thấy người đó: “Thanh Chủ”.
Cô gái gật đầu rồi nói với Diệp Quân: “Công tử xưng hô sao?”
Diệp Quân: “Diệp Quân”.
Cô gái: “Nếu thanh kiếm này và công tử có duyên như vậy thì ta tặng công tử”.
Tiểu Tịnh lập tức đi lấy giấy bút cho Diệp Quân, sau đó hắn đã nhanh chóng ghi giấy nợ, nhưng tên người trả tiền lại là Diệp Huyên.