Phạn Thiện nhìn quanh rồi dựa sát vào Diệp Quân, nói: “Diệp Quân, sao ta thấy nơi này cứ u ám thế nào ý”.
Diệp Quân: “Cô sợ ma không?”
Phạn Thiện gật đầu: “Hơi hơi”.
Diệp Quân nhìn quanh, phải công nhận càng nhìn, hắn càng thấy nơi này kỳ lạ. Nhưng hắn biết giờ muốn đi thì chắc cũng muộn rồi.
Advertisement
Sau đó đã có tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên.
Phạn Thiện và Diệp Quân nhìn ra ngoài thì thấy có một người phụ nữ mặc áo trắng đi vào, người này đeo mặt nạ, không rõ dung mạo, nhưng dáng người rất đẹp, song ánh mắt lại hơi lạnh lùng.
Diệp Quân đứng dậy chắp tay: “Chào cô nương”.
Người phụ nữ hỏi: “Khuất Túc đâu?”
Advertisement
Diệp Quân: “Ông ấy đi rồi”.
Người phụ nữ nhíu mày: “Đi rồi ư?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân chằm chằm, người cô ta toả ra uy áp vô hình.
Đương nhiên Diệp Quân miễn dịch với loại uy áp này, hắn bình tĩnh nói: “Cô nương, trước khi đi, Khuất Túc tiền bối bảo chúng ta đến đây, đồng thời nói mình rất an toàn”.
Người phụ nữ: “Chắc ông ta bảo ngươi giao nha đầu này cho ta hả?”
Diệp Quân trầm mặc.
Người phụ nữ nhìn sang Phạn Thiện, sau đó nói: “Cô ta ở lại, ngươi có thể đi rồi”.
Phạn Thiện lập tức kéo lấy tay Diệp Quân: “Ta muốn đi với ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Cô ấy đi với ta”.
Người phụ nữ lạnh lùng nói: “Ngươi chắc chưa?”
Diệp Quân sa sầm mặt rồi nghĩ thầm: “Ông già, ông hâm rồi hay sao mà bảo ta giao cháu gái ông cho một người thế này?”
Sở dĩ hắn dẫn Phạn Thiện đến đây là có hai lý do, một là muốn xem người ở đây có biết thân thế của Phạn Thiện hay không, hai là tin ông lão.
Vì hắn biết ông lão sẽ không bao giờ hại Phạn Thiện.
Nhưng giờ xem ra người phụ nữ này cũng chẳng hiền lành gì.
Lúc này, Phạn Thiện đi tới nói với người phụ nữ: “Ta muốn đi theo hắn”.
Tuy cô ta thấy hơi sợ người phụ nữ này, nhưng ánh mắt vẫn rất quả quyết.
Người phụ nữ lắc đầu: “Tu vi của hắn bị mộ loại sức mạnh thần bí phong ấn rồi, giờ chẳng khác gì một tên vô dụng nên không thể bảo vệ ngươi được”.