Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5217: Nó là người bị thương nặng nhất!





Thiên Thần nghiêm túc đáp: “Đại ca, ta không ngờ huynh lại cấu kết với yêu tộc Thái Cổ, trò này của huynh hơi quá đáng rồi đấy.”



Mọi người nghe vậy đều kinh hãi. Vị Thần điện hạ này nói chuyện sao lại không kiêng nể gì hết vậy? Mặc dù biết huynh đệ hai người họ đang tranh đoạt hoàng vị, ngươi sống ta chết, nhưng ngươi cũng không thể nói trắng trợn ra như vậy chứ.



Thiên Hình thấp giọng thở dài: “Thần đệ, người ngoài không tin ta, tại sao ngay cả đệ cũng không tin ta? Đại ca là người như vậy sao?”



Thiên Thần cười nói: “Ta cũng cho rằng đại ca không phải loại người như vậy. Nhưng tên cường giả yêu tộc Thái Cổ đến giết ta đó nói rằng là do huynh làm, tên đó nói chuyện còn rất giống với cách nói của đại ca, sao ta có thể không tin được!”



Thiên Hình hỏi: “Vậy tên cường giả yêu tộc Thái Cổ kia đâu?”



Advertisement

Thiên Thần đáp: “Chạy rồi.”



Thiên Hình mỉm cười nói: “Vậy không có cách nào đối chứng được rồi.”



Thiên Thần gật đầu: “Quả thực không thể đối chứng được, đại ca chỉ có thể tìm một cách khác để chứng minh bản thân vô tội.”



Nụ cười trên mặt Thiên Hình dần dần biến mất, gã ta thấp giọng nói: “Lão Cửu, đệ hơi mặt dày rồi đấy, bôi nhọ người khác, còn muốn người ta chứng minh bản thân trong sạch. Đệ không cảm thấy việc này rất vô liêm sỉ hay sao? Đây không giống với phong cách của đệ!”



Advertisement

Thiên Thần cũng thấp giọng: “Ta không chọc huynh, nhưng huynh lại chọc vào ta, ta còn có thể làm gì khác?”



Thiên Hình khẽ cười: “Đệ chăm sóc vết thương cho tốt.”



Dứt lời, gã ta lấy ra một chiếc hộp đưa cho Thiên Thần: “Đây mà Vạn Tiên Đan mà phụ hoàng cho ta, hiệu quả rất tốt, sẽ có ích cho đệ.”



Thiên Thần khiếp sợ: “Đây chính là linh đan cấp bậc Tạo Hóa. Đại ca, không được, không được.”



Tuy nói như vậy, nhưng gã đã nhận lấy cái hộp rồi.



Mọi người: “…”



Thiên Hình vỗ vai Thiên Thần, nói tiếp: “Cửu đệ, đệ đúng là ngày càng không biết xấu hổ.”



Thiên Thần cười nói: “Đại ca, huynh còn việc gì nữa không? Nếu không, tiểu đệ cần phải đi trị thương rồi.”



Thiên Hình khẽ cười: “Đệ trị thương cho tốt đi, nếu cần gì cứ nói cho đại ca biết.”



Nói xong, gã ta xoay người dẫn người rời đi.



Sau khi Thiên Hình rời đi, Thiên Thần trầm lặng một lát rồi quay người đi. Sau khi trở về phòng, A Ông xuất hiện bên cạnh gã, trầm giọng nói: “Điện hạ, vừa nhận được tin tức, những Ngự sử ban đầu muốn tố cáo người đột nhiên đều dừng lại rồi.”



Thiên Thần gật đầu: “Biết rồi.”



A Ông khẽ hành lễ, sau đó lui xuống.



Thiên Thần nhẹ giọng nói: “Diệp huynh, huynh không phải là người bình thường!”



Diệp Quân tới phòng của Phạn Thiện trước, lúc này cô ta đang tu luyện, xung quanh cô ta có một luồng linh khí cường đại đang dao động.



Diệp Quân quan sát một lát, sau khi thấy tất cả đều bình thường, hắn bèn lui ra ngoài. Vừa đi ra ngoài, thì có một cô gái xuất hiện trước mặt hắn, chính là chủ nhân của Huyền Vân Cư này.



Diệp Quân còn chưa biết tên của cô ta, bèn hỏi: “Không biết phải xưng hô với cô nương như thế nào?”



Cô gái nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi đã can dự vào trận chiến giành ngôi Thái tử của bọn họ.”



Diệp Quân gật đầu: “Chỉ là vô ý.”



Cô gái nhìn hắn, không nói lời nào.



Diệp Quân cũng lười nói chuyện với cô ta, sau khi trở về phòng của mình, hắn ngồi xếp bằng, hai mắt từ từ nhắm lại.



Hắn phải dẫn Phạn Thiện rời khỏi đây.





























chapter content