Tần nương nương tức giận nhìn Thiên Thần, tiếc nuối con cái không biết cố gắng, “Đã tới lúc này rồi, mà con còn muốn giúp hắn, ta nói cho con biết, bây giờ lựa chọn tốt nhất của con chính là nhân lúc hắn còn ở phủ đệ của con, thì bắt lấy hắn, đưa hắn cho Sáng Thế Đạo Điện, đổi một ân huệ từ Sáng Thế Đạo Điện, đây là điều tốt nhất cho con, cũng là lựa chọn duy nhất!”
Thiên Thần nhìn chằm chằm vào Tần nương nương, “Mẹ, không thể làm vậy được!”
“Láo xược!”
Thấy Thiên Thần lại dám cãi lại mình, Tần nương nương lập tức giận vô cùng, “Chuyện này không phải do con quyết định, người đâu, lập tức đi truy nã Diệp Quân kia, nếu hắn dám chống đối, thì giết ngay tại chỗ!”
Advertisement
“Tuân mệnh…”
Ngoài cửa, một âm thanh già nua vang lên, lập tức biến mất…
Thiên Thần bỗng rút đao ra, sau đó đặt vào yết hầu của mình, vẻ mặt quyết tuyệt, “Mẹ, Thiên Thần con làm việc, người không phụ con, con không phụ người, nếu mẹ thật sự muốn động vào huynh đệ của con, bây giờ con sẽ khiến mẹ tuyệt hậu!”
Advertisement
Vừa nói, tay phải gã khẽ dùng lực, da yết hầu hơi nứt một ít, máu tươi từ từ tràn ra.
Tần nương nương: “…”
Thấy Thiên Thần như thế, Tần nương nương cực kỳ tức giận, ngực phập phồng từng đợt, khá đồ sộ.
Thiên Thần bỗng để đao xuống, sau đó thấp giọng thở dài: “Mẹ, mấy năm nay con đều nghe theo mẹ, lần này mẹ nghe con được không?”
Tần nương nương muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại, đã đến lúc này có tức giận cũng vô ích, thế là bà ta hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng xuống, sau đó ngồi xuống lạnh lùng nói: “Nghe lời con? Để mặc con rơi vào đường cùng à?”
Thiên Thần trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ nghĩ con là một đứa ngu ngốc sao?”
Tần nương nương nhìn gã: “Con có ý gì?”
Thiên Thần nghiêm túc nói: “Mẹ, mặc dù con tiếp xúc với Diệp huynh chưa lâu, nhưng có nhiều dấu hiệu cho thấy hắn đúng thật không phải là người bình thường. Mẹ nghĩ mà xem, con là hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, với thân phận này của con, người bình thường một là tâng bốc, hai là kính sợ khi tiếp xúc với con, nhưng khi đi chung với con, hắn không quan tâm đến thân phận của con, hơn nữa cũng không phải giả vờ, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn đã quá rõ thế giới này, trong mắt hắn thân phận của con chẳng có gì đáng tự hào cả”.
Tần nương nương sầm mặt, không nói gì.
Thiên Thần lại nói: “Hơn nữa, cũng giống như lần trước, lần này mọi người đều chú ý đến con, nếu con giết hắn vì sợ Sáng Thế Đạo Điện thì con sẽ trở thành người thế nào trong mắt người đời? Con là một kẻ ham sống sợ chết, là một tên hèn hạ lấy oán báo ơn. Vì lợi ích mà thậm chí sẽ giết cả bạn của mình, lúc đó không chỉ người ngoài coi thường con, mà ngay cả người của chúng ta cũng sẽ xem thường con”.
Tần nương nương sầm mặt, im lặng không nói.
Thiên Thần nói tiếp: “Hơn nữa mẹ à, con thật sự không muốn bán đứng bạn bè, nếu hôm nay con làm chuyện này, sau này con sẽ không còn là con nữa. Mà một khi một người đã không có giới hạn một lần thì sau này sẽ có vô số lần. Hôm nay con có thể phản bội bạn bè vì lợi ích, sau này con có thể bán đứng mẹ ruột của mình vì lợi ích”.
Tần nương nương nhìn Thiên Thần, lúc này cơn giận của bà ta đã giảm đi hơn nửa.
Thiên Thần nghiêm túc nói: “Mẹ, con biết nỗi lo của mẹ, nếu đại ca của con hợp sức với Sáng Thế Đạo Điện quả thật sẽ rất bất lợi cho con, nhưng nếu bây giờ con hy sinh Diệp huynh chỉ để bảo vệ bản thân thì sẽ khiến mọi người trong thiên hạ bất bình, người dân của nền văn minh Thiên Mộ sẽ không thể để một hoàng tử bán đứng bạn bè vì vinh quang trở thành Hoàng đế”.
Im lặng hồi lâu, Tần nương nương mới chậm rãi đứng dậy nói: “Dẫn ta đi gặp hắn, ta muốn xem hắn là thiếu niên thế nào mà con lại coi trọng như vậy”.
Nghe thế Thiên Thần thở phào.
Hai mẹ con lập tức rời khỏi hoàng cung.
Trong phủ Thần hoàng tử, Diệp Quân và Phạn Thiện đang ngồi trên bậc đá, Phạn Thiện dựa vào hắn, cô ta nhìn đám Cổ Phiệt ở đằng xa: “Diệp Quân, ngươi có đánh thắng được bọn họ không?”
Diệp Quân nhìn đám người Cổ Phiệt: “Chắc cũng chỉ một nhát kiếm thôi?”