Chẳng mấy chốc, đường kiếm của Diệp Quân đã bị phá, còn hắn thì bị đẩy lui. Nhưng ngay sau đó, Diệp Quân lại biến mất, khi xuất hiện trở lại thì đã ở ngay trước mặt Kê Tướng.
Đây sẽ là một kiếm quyết định sống chết!
Advertisement
Khi nhìn thấy đường kiếm của Diệp Quân, con ngươi của Kê Tướng thu lại nhìn mũi kiếm, vì sức mạnh từ kiếm này của Diệp Quân không hề giống ban nãy, ông ta không ngờ hắn lại thi triển kiếm kỹ.
Tên này giỏi dùng kiếm thật.
Lúc Kê Tướng đang thấy ngỡ ngàng thì đường kiếm của Diệp Quân đã chém tới.
Advertisement
Vút!
Một tia sáng vỡ ná, Kê Tướng đã bị đánh bay, trong lúc đó, thể xác của ông ta đã nứt ra ứa máu.
Kiếm này đã khiến ông ta bị thương nặng.
Nhưng sắc mặt cũng của Diệp Quân cũng chẳng khá hơn là bao.
Hắn đã mất quá nhiều sức.
Cảnh giới hiện giờ của hắn không đủ để hắn chiến đấu điên cuồng như vậy.
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó nhìn Kê Tướng rồi định ra tay tiếp. Nhưng đúng lúc này, Thiên Thần ở phía xa chợt nói: “Diệp huynh, đừng ham chiến, mau đi đi!”
Diệp Quân: “Đi với ta, chúng ta cùng ngao du thiên hạ!”
Hắn biết hôm nay Thiên Thần giúp mình thì về sẽ khó sống.
Thiên Thần bật cười nói: “Ta là hoàng tử của vương triều Thiên Mộ, giờ đi theo huynh thì còn ra thể thống gì. Đừng lo cho ta, ta là hoàng tử, hơn nữa thiên bẩm còn xuất sắc, cùng lắm thì bị phạt thôi. Vấn đề không lớn nên huynh mau đi đi, cường giả của Sáng Thế Đạo Điện sắp đến rồi”.
Diệp Quân thoáng do dự.
Thiên Thần nói tiếp: “Huynh đi càng nhanh thì tội của ta càng nhẹ, mau lên!”
Diệp Quân: “Bảo tọng, có chuyện gì nhớ liên lạc với ta”, nói rồi, hắn đã biến thành một đường kiếm rồi bay đi mất.
Viện điện sử và Kê Tướng không dám đuổi theo.
Thiên Hình nhìn đường kiếm đã biến mất ở phía xa mà câm nín.