Thượng Thương Chủ và ý chí Đại Đạo cùng lùi lại. Sau khi dừng bước, sau lưng Thượng Thương Chủ đã ngưng tụ một hình dạng Đại Đạo hư ảo, khí tức mạnh mẽ như thuỷ triều liên tục lan ra xung quanh. Khí tức của ông ta giờ đã không thua gì khí tức Đại Đạo của ý chí Đại Đạo.
Thượng Thương Chủ lo lắng nói với Diệp Quân: “Cậu Diệp, vẫn trụ được chứ?”
Diệp Quân hít sâu một hơi rồi gật đầu: “Vẫn cố được”.
Advertisement
Thượng Thương Chủ quay lại nhìn ý chí Đại Đạo: “Ta sẽ cầm chân tên Đại Đạo khốn kiếp này cùng tên hoà thượng kia, ngươi hãy đi sang bên phải, cứ đi thẳng. Khi nào tới Thiên Mộ thì hãy báo tên mình, sẽ có người tới tiếp ứng ngươi”.
“Đi ư?”
Advertisement
Ý chí Đại Đạo cười lạnh: “Đi thử ta xem”.
Thượng Thương Chủ: “Cậu Diệp, hai tên khốn này không làm gì được ta đâu. Ngươi mau đi đi, chỉ có đại ca ta mới có thể diệt trừ phong ấn cho ngươi thôi…”
Diệp Quân không nhì nhằng mà quay người dựng kiếm định đi ngay. Nhưng đúng lúc này, Tiểu Tháp lại nói: “Cẩn thận đấy thằng kia!”
Ngay sau đó, Diệp Quân không biết cảm thấy gì mà dựng hết tóc gáy.
Cảm giác nguy hiểm bất ngờ xuất hiện khiến từng sợi dây thần kinh của Diệp Quân trở nên căng thẳng. Hắn ngoảnh lại rồi cầm chặt kiếm Thanh Huyên chờ nghênh chiến như con hổ vồ mồi. Hắn tập trung nhìn về phía xa thì thấy thời không ở đó nứt ra, sau đó có một tàn ảnh như thiên binh vạn mã đang ùa về phía hắn, uy áp khí tức mạnh mẽ đã chèn ép khiến hắn thở không ra hơi.
Diệp Quân co đôi con ngươi lại, sau đó lật cổ tay rồi chém một kiếm xuống.
Vút!
Kiếm quang lập tức vỡ nát, Diệp Quân bị đánh bay ra xa. Khi vừa dừng lại thì cơ thể cũng nứt, máu tươi ứa ra.
“Hỗn láo!”
Bỗng có tiếng quát của Thượng Thương Chủ vang lên, ngay sau đó một quyền ấn vạn trượng đã tấn công hư ảnh kia.
Nhưng nó không hề né tránh mà cũng tung một quyền tiếp chiêu.
Uỳnh!
Hai quyền ước cùng vỡ tan.
Thượng Thương Chủ thấy quyền thế cùng quyền ý của mình rơi xuống thế hạ phong thì hơi kinh ngạc. Ông ta nhìn ảo ảnh kia thì thấy nó dần trở nên chân thực giống một người đàn ông trung niên.