Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5277: “Đệ lại đây.”





Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía cô gái, chỉ thấy cô gái này mặc một bộ váy thủy mặc, tay cầm quyển trục, dung mạo tuy không phải tuyệt sắc, nhưng lại điềm tĩnh thanh nhã, đoan trang như ngọc.



Đúng vào lúc này, Quân Đế đột nhiên xoay người nhìn về phía Diệp Quân, ông ta mỉm cười nói: “Làm phiền rồi.”



Diệp Quân hơi ngờ ngợ.



Thượng Thương Chủ vội nhắc nhở: "Lão Thất, lúc trước ông nội đệ đi ngang qua đây từng để lại một thanh kiếm khí giúp Đại ca trấn áp Tổ Đạo Thiên Khiển, hiện giờ Tổ Đạo Thiên Khiển trong cơ thể Đại ca đã tan biến gần hết, nhưng ông nội đệ từng nói thanh kiếm khí này chỉ có đệ mới có thể lấy ra được."



Nghe vậy, Diệp Quân hiểu ra ngay.

Advertisement



Đây là ông nội tạo cơ duyên cho hắn, không thì với thực lực của ông nội, chắc chắn có thể hoàn toàn hủy diệt Tổ Đạo Thiên Khiển trên người Đại ca.



Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Quân chợt thấy ấm áp, đúng là ông nội, máu mủ tình thâm.



Diệp Quân đi đến trước mặt tấm bia đá, lúc này, một giọng nói sang sảng đột nhiên vang lên bên trong tấm bia đá, “Ngươi đã kết nghĩa với mấy người Lão Ngũ rồi à??”



Advertisement

Diệp Quân vội làm lễ, “Đúng vậy, Đại ca.”



Thanh âm kia cười to: “Chàng trai trẻ, ngươi cần phải nghĩ kỹ, đám bọn ta đều là kẻ nghịch đạo, cả đời này không đội trời chung với Tổ Đạo!”



Diệp Quân cười nói: “Trùng hợp quá, mọi người đã là huynh đệ, còn là người cùng một đạo nữa.”

“Ha ha!”



Tiếng cười vang như sấm, “Tên nhóc đệ được lắm, được, về sau chính là huynh đệ một nhà.”



Diệp Quân gật đầu, “Đại ca, Tam tỷ, xin nhận một lạy của tiểu đệ.”



Vừa nói, hắn vừa cung kính hành lễ.



Cô gái kia nhìn hắn, cũng không nói lời nào.



Thanh âm bên trong tấm bia đá kia: “Người một nhà cả, không cần vẽ chuyện.”



Diệp Quân mỉm cười, “Dạ!”



Nói xong, hắn đi đến trước mặt tấm bia đá, đặt tay phải lên mặt bia, tấm bia đá khẽ rung lên, ngay sau đó, một luồng kiếm quang thong thả bay ra từ trong tấm bia đá ra ngoài.



Thấy thế, Diệp Quân mừng rỡ, vội duỗi tay cầm lấy kiếm quang kia, sau đó không hề nghĩ ngợi gì mà cắm thẳng vào giữa mày mình.



Mẹ nó!



Cuối cùng phong ấn này có thể giải trừ!



Ông đây không đánh lại được thì ông nội của ông đây còn không đánh lại chắc?



Nhưng vào đúng lúc này, luồng kiếm quang kia đột nhiên tan biến như khói sương.



Chứng kiến tất cả, vẻ mặt của Diệp Quân hoàn toàn cứng đờ.



Mẹ nó!



Không đi đường ngang ngõ tắt được rồi.



Lúc này, tấm bia đá kia đột nhiên lắc lư, một lát sau, giọng nói bên trong tấm bia đá chợt cười nói: “Ta còn cần một chút thời gian, Lão Nhị, chuyện bên ngoài nhờ cả vào đệ.”



Quân Đế gật đầu, bình tĩnh nói: “Không thành vấn đề.”






























Nói xong, ông ta nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh, "Lão Tam, muội đến xem thử.”