Thật ra người đàn ông bặm trợn kia chết cũng oan uổng, gã vốn chỉ muốn thể hiện, khoe mẽ uy phong một chút, nếu thật sự đánh không lại, gã còn có thể chạy trốn, nhưng lại không ngờ rằng mình lại bị người ta giết luôn!
Phải biết rằng, với thực lực của gã, dù ở nền văn minh vũ trụ cấp mười cũng có thể ngang nhiên mà đi...
Chỉ có thể nói rằng, cố gắng làm màu rất nguy hiểm, cần phải hết sức cẩn thận.
Quân Đế vừa ra tay, tất cả cường giả đều yên tĩnh lại, có một số còn lùi về phía sau mấy vạn trượng, cách xa Quân Đế, rất sợ Quân Đế đột nhiên tức giận mà đánh về phía bọn họ.
Trong bóng tối, Cửu Châu Chủ nhìn vị Quân Đế kia một cái, sau đó xoay người rời đi.
Advertisement
Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã nghiền nát vô số hư không, đi tới trước một ngôi chùa cổ.
Ngôi chùa cổ này nằm ở chính giữa hai ngọn núi cao, giống như chiếc cầu nối hai ngọn núi, ngôi chùa cổ cũng không quá lớn, so với hai ngọn núi thì cứ như là hạt thóc dưới biển.
Đại Thiện Tự!
Advertisement
Cửu Châu Chủ chậm rãi đi tới cổng lớn kiên cố của Đại Thiện Tự, trên hai cánh cổng chùa có khắc chân dung của Phật Đà, bức chân dung này vừa cũ kĩ vừa toát ra vẻ tang thương, bị tháng năm ăn mòn, dù hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ trang nghiêm và nghiêm túc của Phật Đà.
Cửu Châu Chủ chậm rãi đi tới trước cổng, vừa định mở thì cánh cổng kia lại tự động mở ra.
Thấy vậy, Cửu Châu Chủ mỉm cười, ông ta đi vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là một đình viện nhỏ, nền của đình viện được lát bằng đá cổ, cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, đã không thể nhìn ra màu sắc nguyên bản được nữa.
Ở cuối viện, có một tòa đại điện, trong đó trống không, không bất kỳ một tượng Phật nào được thờ cúng, ở ngay chính giữa đại điện có một lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng, y phục của hòa thượng rất kỳ quái, ông ta mặc áo đạo sĩ và đeo Phật châu.
Hòa thượng có khuôn mặt hiền từ, trông giống như một vị Phật Đà, khiến người ta không khỏi kính sợ.
Ở sau lưng lão hòa thượng, cách đó không xa có một tiểu hòa thượng đang bắt chước ngồi xếp bằng dưới đất, chắp hai tay, trong miệng lẩm nhẩm kinh văn, khi thấy Cửu Châu Chủ tới, gã len lén liếc Cửu Châu Chủ.
Cửu Châu Chủ chậm rãi đi tới trước mặt hòa thượng: “Đại Thiện Tự Chủ, vẫn khỏe chứ?”
Lão hòa thượng chậm rãi mở mắt ra: “Thí chủ, năm đó lần đầu gặp cứ như Phật, không nhiễm bụi trần, hôm nay gặp lại, nhân quả khắp người, lệ khí hiện ra.”
Cửu Châu Chủ cười nói: “Thân ở hồng trần Đại Đạo, nhân quả đó, sao có thể tránh được?”
Lão hòa thượng bình tĩnh nói: “Vẻ bề ngoài đều là giả dối.”
Cửu Châu Chủ khẽ mỉm cười: “Thế gian ba ngàn Đại Đạo, ta cầu đạo ta, trong lòng không thẹn, vậy là đủ rồi.”
Lão hòa thượng hiền hòa nói: “Đại Đạo như biển, làm gì có vách đá?
Cửu Châu Chủ nhẹ giọng nói: “Đã tới bên bờ, nếu cuộc đời này không thể tiến thêm một bước nữa vậy thì làm sao cam tâm được?”
Nói xong, ông ta cười một tiếng, sau đó nói: “Đại Thiện Tự Chủ, lần này ta tới đây không phải để tranh luận Phật Pháp với ông, ông thần thông quảng đại, chắc chắn biết mục đích ta tới đây.”
Lão hòa thượng chắp hai tay: “Trong Thiên Mộ Giới, bất kỳ ai cũng đều là con trời hoành hành thời đại, lão nạp và bọn họ không thù không oán, thật sự không có lý do gì để chiến đấu với bọn họ, vả lại, vũ trụ to lớn như vậy, Tổ Đạo kia lại ăn mảnh một mình, làm vậy cũng thật sự là hơi quá đáng...”
Cửu Châu Chủ bình tĩnh nói: “Tự Chứng Thành Đạo.”
Lão hòa thượng nhìn Cửu Châu Chủ, Cửu Châu Chủ nói: “Tổ Đạo cam kết, nếu đại sư đồng ý giúp đỡ, ông ta sẽ giúp đại sư Tự Chứng Thành Đạo.”