Diệp Quân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Lâu như vậy sao.”
Phạn Thiện trừng mắt nhìn hắn: “Ta sắp lo muốn chết rồi đây này.”
Diệp Quân mỉm cười, hắn ngồi dậy, giống như cảm nhận được điều gì đó, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy có một cô gái đang ngồi cách đó không xa.
Tam tỷ!
Cô gái lúc này đang nhìn hắn.
Diệp Quân khẽ cười gọi: “Tam tỷ.”
Cô gái đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó đột nhiên cô ta duỗi một ngón tay ra khẽ chạm nhẹ vào trán của Diệp Quân: “Phong ấn này rất mạnh, sức mạnh của ta không thể lay chuyển được nó.”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Nhị ca cũng không được sao?”