Ánh mắt Diệp Quân trầm xuống: “Cái tên chó má này.”
Rất hiển nhiên, chủ nhân bút Đại Đạo đã biến hắn thành một quân cờ, nhưng không biết người đánh cờ ngoài chủ nhân bút Đại Đạo còn có ai nữa không.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi có dự định gì không?”
Diệp Quân im lặng một lát, sau đó nói: “Ta phải gặp được thuyền Bỉ Ngạn, đối với ta mà nói, nước cờ này không thể giải được.”
Advertisement
Tiểu Tháp không nhịn được, nổi giận: “Mẹ kiếp!”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nhưng ta có thể không đi theo ý tưởng của chủ nhân bút Đại Đạo.”
Tiểu Tháp nói: “Là sao?”
Advertisement
Diệp Quân nhìn chiếc xe ngựa đằng xa: “Sau khi số kiếp thiên mệnh trên người ta biến mất, cũng đồng nghĩa với việc bất kỳ người nào cũng có thể tính kế ta, mà lúc này, ta làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận hơn.”
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Nhưng nếu như vậy, rất nhiều chuyện sợ rằng phải làm trái ý định ban đầu!”
Diệp Quân nói: “Chỉ có thực lực phi thường mới có thể làm theo ý mình, không có thực lực mà vẫn muốn làm theo ý mình thì đó chính là ngu xuẩn.”
Nói xong, hắn đột nhiên đi về phía chiếc xe ngựa ở đằng xa.
Bên cạnh Diệp Quân, Tổ Đạo kinh ngạc, y vội vàng đi theo: “Người bên trong xe ngựa có thể sử dụng hoang nô tuyệt đối không phải người bình thường, ngươi đừng đột nhiên nảy sinh lòng tốt, trạng thái hiện tại của chúng ta có thể không chịu được đâu.”
Y quả nhiên vẫn sợ!
Sau khi bị Phạn Chiêu Đế chơi xỏ, thực lực của y bây giờ còn chưa tới một phần trăm so với thời kỳ đỉnh cao, hơn nữa còn rất yếu, nếu Diệp Quân làm bậy, y sẽ lập tức bỏ chạy.
Diệp Quân không nói gì, chỉ bước nhanh đuổi kịp chiếc xe ngựa kia, ngay lúc Tổ Đạo cho rằng Diệp Quân định ra tay cứu người, đột nhiên Diệp Quân nói: “Cô nương, dừng bước.”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Bên trong xe ngựa có một giọng nói chậm rãi truyền tới.
Diệp Quân nghe không hiểu, hắn quay đầu nhìn Tổ Đạo, Tổ Đạo chỉ chỉ sau lưng Diệp Quân, rất nhanh, một loại ngôn ngữ và chữ viết cổ xưa xuất hiện trong đầu Diệp Quân.
Người trong xe ngựa vừa nói là: “Có chuyện gì?”
Diệp Quân nhìn xem ngựa, ôm quyền nói: “Cô nương, ta và đệ đệ ngu xuẩn của ta vì một số lý do mà bị lạc đường ở đây, không biết cô nương có thể cho chúng ta đi nhờ một đoạn được không?”
Phạm vi của biển Khổ Giới lớn vô cùng, nếu đi bộ e là phải tới hơn mười ngày nửa tháng, hơn nữa, hắn cũng không tin tưởng tên Tổ Đạo này.
Đường mình tự mình đi!
Cô gái bên trong xe ngựa yên lặng một lát, sau đó rèm xe ngựa đột nhiên mở ra, tiếp đó, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ ra.
Dù Diệp Quân đã quen nhìn thấy người đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô gái trước mắt vẫn khiến cho hắn khiếp sợ, khuôn mặt của người phụ nữ này rất tinh tế, không tì vết, vô cùng hoàn mỹ.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân một lát, sau đó nói: “Lên đây.”
Diệp Quân vội vàng bước lên xe ngựa.
Sau khi đi vào, Diệp Quân ngồi đối diện người phụ nữ, hắn ôm quyền: “Đa tạ.”