Lát sau, Chu Lăng khẽ lắc đầu, “Diệp công tử, ta bỗng cảm thấy, để ngươi làm thánh tử của Bỉ Ngạn, thật sự hơi phí tài rồi.”
Diệp Quân gật đầu, “Đúng là hơi phí tài.”
Chu Lăng: “…”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mắt: “Chu Lăng tông chủ, cô suy nghĩ thế nào?”
Advertisement
Chu Lăng nói: “Chúng ta có thể nói xem làm sao thuyết phục được các chủ giáo khác.”
Thiếu niên trước mắt, có hai thần vật khủng bố, ba loại huyết mạch đặc biệt, thực lực của bản thân chắc chắn cũng cực kì mạnh.
Cho dù thiếu niên trước mắt không phải con của Bỉ Ngạn, thì chắc chắn cũng không phải người thường… Đương nhiên, quan trọng nhất là đối phương cho phép cô ta tu luyện ở đây, nghiên cứu ở đây, điều này mới là thứ khiến cô ta rung động nhất, không thể từ chối nhất.
Advertisement
Vì trực giác nói với cô ta, nếu cô ta có thể hiểu rõ một vài quy tắc trong thời không này, rất có thể cô ta sẽ trực tiếp đạt tới chân thánh được.
Bây giờ cô ta chỉ còn cách chân thánh nửa bước nữa thôi!
Thời không đặc biệt trước mắt chính là cơ hội của cô ta!
Còn cái gì mà cùng hưởng thuyền Bỉ Ngạn, cô ta không để trong lòng lắm, vì thiếu niên trước mắt đang vẽ cho cô ta một cái bánh to rồi!
Xong việc với người phụ nữ trước mắt, Diệp Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn không còn nhiều thời gian tới đây để từ từ phát triển nữa, từ từ tính toán nữa, vì người phụ nữ Phạn Chiêu Đế kia tuyệt đối sẽ không cho hắn thời gian như vậy, do đó, bước chân của hắn phải nhanh hơn, nhanh hơn Phạn Chiêu Đế, nếu không, đến lúc đó sẽ lại bị động.
Đúng lúc này, đột nhiên Chu Lăng nói: “Diệp công tử, cái tháp nhỏ này không phải là được truyền ra từ thuyền Bỉ Ngạn chứ?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Không phải.”
Chu Lăng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân; “Vậy thì ở đâu mà có?”
Diệp Quân nói: “Tổ tông truyền cho.”
Chu Lăng cau mày, mặc dù trong lòng tò mò, nhưng vẫn không truy hỏi tiếp.
Diệp Quân quay về xe ngựa, còn Chu Lăng tiếp tục nghiên cứu thời không đặc biệt trong Tiểu Tháp, nhìn mảnh thời không kì lạ trước mắt, trong mắt Chu Lăng lộ ra vẻ điên cuồng.
Sau khi Diệp Quân trở về xe ngựa, hắn vén rèm cửa lên, nhìn sắc mặt khó chịu của Tổ Đạo: “Lên đi.”
Tổ Đạo hơi ngơ ngác, sau đó vội trèo vào xe ngựa, lúc thấy trong xe ngựa chỉ có Diệp Quân, Tổ Đạo lập tức nghi ngờ.
Diệp Quân nói: “A Tổ, ngồi đi!”
A Tổ!
Tổ Đạo trầm giọng nói: “Ta không phải là A Tổ, ta là ông Tổ!”