Diệp Quân mỉm cười nói: “Tiền bối, ta là Đại thánh tử, được những giáo chủ kia công nhận”.
Hạo Nhiên nhìn Diệp Quân một lúc rồi cười nói: “Hoan nghênh”.
Dứt lời, ông ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao to tên Quân Vũ ở phía chân trời, ngoài chân thánh Sơ Thuỷ, đây là người còn lại trấn giữ ở nơi này, cũng đều nhờ gã ngăn chặn Đại Đạo pháp của Đế tộc, nếu không nền văn minh Đế tộc hoàn toàn không thể gắng gượng được lâu như thế”.
Người đàn ông cao to tên Quân Vũ khẽ mỉm cười, gã gật đầu với Diệp Quân coi như chào hỏi.
Diệp Quân nhìn về phía Quân Vũ, đối phương có khí thế hùng hậu như một bầu trời sao rộng lớn, cực kỳ mạnh mẽ.
Advertisement
Hạo Nhiên lại nhìn về phía một người đàn ông vạm vỡ ở cách đó không xa: “Y tên Sơn Cương, là một thể tu”.
Người đàn ông tên Sơn Cương cười to: “Tiểu huynh đệ, hoan nghênh nhé”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn về phía Sơn Cương: “Vị tiền bối này đang làm gì thế?”
Advertisement
Hạo Nhiên đáp: “Đào một con đường đi ra ngoại giới cho nền văn minh Bỉ Ngạn của chúng ta…”
Nghe vậy, lúc này Diệp Quân mới phát hiện nơi này có sức mạnh phong ấn rất mạnh.
Hạo Nhiên nhìn về phía người bên cạnh, đang định giới thiệu thì một người đàn ông trung niên cười nói: “Hạo Nhiên, không cần giới thiệu chúng tôi đâu, sau trận chiến này, nếu có thể sống thì có thể giới thiệu với nhau, còn chết rồi thì cũng không còn gì nữa, biết tên cũng chẳng có ý nghĩa”.
Các Chân Thánh còn lại cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Hạo Nhiên im lặng suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Được”.
Diệp Quân cất tiếng hỏi: “Tiền bối, thuyền thánh đâu rồi?”
Hạo Nhiên nhìn về phía lối đi bí ẩn kia: “Lúc trước nó nằm trên người chân thánh Sơ Thuỷ, nhưng bây giờ thì…”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn theo hướng đó: “Bên kia là Đế tộc sao?”
Hạo Nhiên gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân hỏi: “Chúng ta còn có ai giúp đỡ không?”
Hạo Nhiên lắc đầu: “Không còn nữa”.
Diệp Quân lại hỏi: “Thực lực của Đế tộc mạnh đến mức nào?”
Hạo Nhiên lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân cảm thấy đau đầu.
Tại sao mình luôn phải lội ngược dòng thế?
Vừa mới bắt đầu đã yếu thế hơn thì ai mà chịu nổi.
Dường như hiểu suy nghĩ của Diệp Quân, Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: “Ngược dòng thay đổi tình thế mới là thú vị nhất, không phải sao?”
Diệp Quân cười đáp: “Đúng là như thế”.
Dứt lời, hắn nhìn vô số những ngôi sao kéo đến từ chân trời kia: “Tiền bối, đã tính toán nên đánh nhau thế nào chưa?”