Sau đó, ông ta xoay người chạy đi thánh đường Bỉ Ngạn…
Sắp xếp!
Phải sắp xếp!
Bên trong chiến trường Bỉ Ngạn, Diệp Quân đứng tại chỗ, kiếm ý trật tự quanh thân hắn đang không ngừng tăng lên như núi lửa phun trào.
Kiếm ý trật tự!
Advertisement
Những Chân Thánh ở đây có thể sống sót từ vô vàn trận chiến đã đủ để chứng minh thực lực khủng bố của họ, mà lúc này đây, tất cả bọn họ đều chọn tín ngưỡng Diệp Quân.
Bọn họ hiểu rất rõ tín ngưỡng một ai đó có ý nghĩa như thế nào, theo góc độ nào đó mà nói, nó mang nghĩa thần phục, sau này sẽ bị trật tự của đối phương ràng buộc.
Nhưng vậy thì sao?
Advertisement
Nếu trận chiến hôm nay không đánh lại thì tất cả đều phải chết, nền văn minh Bỉ Ngạn cũng sẽ xong đời!
Trong tình huống đó mà còn tính toán mấy chuyện lặt vặt như vậy thì nền văn minh Bỉ Ngạn còn hi vọng gì không?
Nếu là Diệp Quân thì có thể sẽ dẫn dắt bọn họ đánh thắng được trận này.
Vậy thì tín ngưỡng hắn thì có gì sai?
Ha ha!
Diệp Quân đột nhiên cười ha hả: "Các vị, theo ta càn quét Đế tộc!"
Dứt lời, hắn đột nhiên xoay người một cái hóa thành một luồng kiếm quang xông về con đường thần bí kia.
Mà phía sau hắn là một loạt các Chân Thánh đi sát theo. Quân Vũ và Sơn Cương không theo cùng, Quân Vũ bắt buộc phải trấn thủ ở đây, nếu không một khi những ngôi sao kia rơi xuống thì tất cả vũ trụ ở dưới đây đều sẽ bị hủy diệt.
Mà Sơn Cương cũng có nhiệm vụ của riêng mình, y phải dẫn mở ra một con đường để chừa lại cho nền văn minh Bỉ Ngạn một đường sống.
Bên trong Tiểu Tháp.
Tổ Đạo ngẩng đầu nhìn, biểu cảm của y cực kì nghiêm nghị, tất nhiên y biết Diệp Quân đã mạnh hơn, đến giờ phút này, thực lực của Diệp Quân thật ra đã không hề kém cạnh Phạn Chiêu Đế của văn minh Bỉ Ngạn lúc trước, nhưng vấn đề là người phụ nữ đó cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn!!
Trận chiến này...
Thắng bại khó liệu!
Tất nhiên bây giờ y hi vọng Diệp Quân sẽ thắng, chỉ cần Diệp Quân thắng thì y có thể khôi phục tu vi.
Nhưng y cũng biết rất rõ nếu Diệp Quân thắng thì... Y sẽ vĩnh viễn không có cơ hội lấy lại hào quang, bởi vậy kết cục tốt nhất nên là hai người đều tổn hại trọng thương, sau đó y sẽ đi ra kiếm lợi.
Nghĩ tới đây, Tổ Đạo không khỏi bắt đầu cười ha ha! Nếu là như thế thật thì đúng là y kiếm bộn rồi.
Núi Phạm Tịnh.
Lúc này đã là tháng mười một, trời đã bắt đầu vào đông, lại thêm mưa rơi không ngớt nên khí trời cực kỳ giá buốt, du khách đến đây chơi đều phải mặc áo khoác dày.
Lúc nhóm Diệp Quân tiến vào Đế Vực, Đế Minh đã sớm chờ ở đó.