Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở cách đó không xa nhìn Diệp Quân bận rộn dưới bếp, chỉ im lặng không nói gì, không ai ngờ rằng người đàn ông đang đứng bếp này sẽ là một Đại Đế, một lát sau, cô ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời xanh bao la, nghìn dặm không mây, tâm tư của cô ta cũng không biết đã trôi đến nơi nào.
Chỉ một chốc sau, Diệp Quân đã làm được một bàn năm món, hắn dọn lên rồi ngồi đối diện với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười bảo: "Ăn cùng nhau đi".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, cũng không động đũa.
Diệp Quân gắp một miếng thịt lên cho vào miệng, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi này nhìn ra thì phong cảnh cực kỳ trống trải, mà hắn phát hiện thành Đệ Nhất này lớn hơn hắn nghĩ nhiều lắm, từ đây nhìn ra căn bản không thể nhìn hết được một góc của thành.
Advertisement
Diệp Quân thu hồi tầm mắt, gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên cho vào miệng, sau đó nói: "Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Cũng là một người rất kiêu ngạo, hơn nữa thực lực của cô ngoại trừ Đại Đế mạnh nhất ra thì hơn hẳn các Bán Bộ Đạo Chi Ngoại khác, một yêu nghiệt tuyệt thế như cô sẽ có cái tôi cao như thế nào? Nhưng tối hôm qua cô đến đó..."
Advertisement
Nghe Diệp Quân nhắc đến chuyện hôm qua, sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức trở nên mất tự nhiên.
Diệp Quân nói tiếp: "Ta đoán là cô muốn nhanh chóng trở thành Đế, mà sở dĩ cô gấp gáp như vậy thì đơn giản chỉ có hai lý do, một trong số đó là cô khát vọng được trở nên mạnh mẽ hơn, là dã tâm của cá nhân cô, mà thứ hai là do Đế tộc của cô gặp nguy".
Ánh mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bị dấy lên sóng lớn.
Diệp Quân nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Cho dù là do dã tâm của cô hay là do Đế tộc gặp nguy, hành động của cô chỉ là đang phá hoại tâm cảnh của bản thân, phải biết người tu đạo như chúng ta một khi hỏng tâm cảnh, tương lai lúc độ kiếp, gặp phải tâm ma thì đại đạo sẽ lập tức sụp đổ, vạn kiếp bất phục".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi siết chặt hai tay lại, cúi thấp mặt xuống.
Diệp Quân đột nhiên cười nói: "Ăn chút không? Tay nghề của ta tốt lắm đó".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn Diệp Quân, vẫn không động đũa mà chỉ nói: "Lúc ta đến ngươi từng nói với Tiểu Hồng có vài người còn quan trọng hơn so với tu vi, những người kia là bạn bè huynh đệ của ngươi ở vũ trụ cấp mười?"
Rõ ràng là cô ta đang điều tra Diệp Quân.
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Đúng vậy".
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: "Vì những người kia mà ngươi vứt bỏ tu vi Đại Đế?"
Diệp Quân lại gật đầu.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cứ nhìn hắn mãi như vậy, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn: "Ngươi có biết thành Đế khó đến mức nào không? Mà khi thành Đế thì sẽ chói sáng rực rỡ như nào không? Ngươi sẽ vô địch khắp toàn bộ thời đại Đế Giả, khắp vũ trụ Thập Hoang, khắp cả thế gian này".
Diệp Quân lại gắp một miếng rau dưa ăn, sau đó hỏi: "Vậy cô có biết những huynh đệ của ta đều chết vì không?"
Nói rồi, hắn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười bảo: "Làm người thì phải bàn đến lương tâm nữa mà, đúng không?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng không nói, nhưng trong lòng đang rất kích động.