Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5497: “Không thích, đúng không?"





Con người chính là vậy. Khi không có tiền thì chỉ đơn giản muốn kiếm thêm nhiều tiền trả nợ, nhưng có tiền rồi thì lại muốn thêm, nào là ăn uống rồi vui say.



Nếu lại có thêm tiền thì sẽ càng muốn có thêm nhiều thứ khác, như thuê hẳn một đoàn ca múa nhạc chẳng hạn.



Nhưng mục tiêu ngắn hạn của Diệp Quân trước kia là mạnh lên để không bị đánh nữa, bây giờ thành Đế rồi thì lại muốn nếm trải cảm giác nguy hiểm cho nó kích thích.



Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã vào thành. Bên trong đìu hiu, chỉ có nhà cửa ngả nghiêng xiêu vẹo.



Advertisement

Gần như không có bóng người, ai nấy đều lúi húi ẩn nấp.



Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vừa đặt chân vào đã trở thành mục tiêu của vô số tầm mắt, đặc biệt là người sau. Mỹ nhân bực này đúng là hiếm có khó tìm.



Cô ta thấy trời đã tối thì chỉ nói: “Bây giờ không phù hợp để lên đường nữa. Chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại xuất phát?"



Diệp Quân nhìn sắc trời rồi gật đầu: “Được”.

Advertisement





Hai người cùng đi.



Sau lưng họ không xa là hai gã đàn ông đang không ngừng dõi theo. Kẻ cầm đầu mặc áo đen, đầu trọc lốc, mặt mũi dữ tợn.



Thiếu niên đứng cạnh gã nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu với vẻ hưng phấn: “Sao Tam thúc không ra tay?"



"Ngu!"



Gã áo đen véo y: “Dung mạo con ả kia đúng là hiếm thấy, nhưng ngươi đoán xem tại sao ả dám đặt chân đến nơi hung hiểm này?"



Thiếu niên nghệch ra: “... Vì sao?"



Gã đàn ông lộ vẻ kiêng kỵ: “Đàn bà xinh đẹp thế này thường thường đều bị chiếm làm của riêng, nuôi ở nơi khuê các. Ả ta lại dám đến đây thì hoặc là không có não, hoặc là cực kỳ mạnh. Ngươi nhìn cái thằng đi theo ả đi, mẹ nó, không có tu vi mà cũng dám đến đây thì hoặc là đang giả vờ chờ thời hoặc là có chống lưng to”.



Gã nhìn thiếu niên: “Nhớ lấy, thời đại này ăn cướp cũng phải biết dùng não, đừng có lúc nào cũng chỉ biết động tay động chân. Không có đầu óc thì mạnh tới đâu cũng chỉ là hạng thất phu, rõ chưa?"



Thiếu niên sửng sốt.



Trên đường đi có vô vàn ánh mắt theo dõi Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhưng không ai ra tay, thậm chí không ai cản đường.



Một người không có tu vi, một người không nhìn ra tu vi, cứ thế nghênh ngang mà đi, chỉ thiếu điều viết hai chữ "cao thủ" lên mặt.



Không lâu sau, họ tìm thấy một tòa đại điện đổ nát, bên trong có một pho tượng không lành lặn, chỉ còn lại nửa người dưới.



Diệp Quân nhìn nó rồi tìm đến một góc sửa soạn đồ, tìm nhánh cây gốc củi đến nhóm lửa sưởi ấm, rơi vào im lặng.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngồi đối diện hắn cũng không nói lời nào.



Diệp Quân phá vỡ im lặng: “Cô nương, chúng ta nói chuyện thẳng thắn được không?"



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhấc mắt: “Nói gì?"



Diệp Quân cười: “Cô có thích ta không?"






























Diệp Quân chỉ chuyển qua ngồi bên cạnh, cầm tay cô ta lên. Cô ta giãy giụa nhưng bị hắn nắm chặt tay, chỉ còn cách quắc mắt lườm.