Diệp Quân nhìn thoáng qua luồng đế nguyên đó, cười nói: “Thứ này có lẽ là thứ mà tất cả cường giả cảnh giới chuẩn đế đều hằng mong ước đúng không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói gì. Nhưng trong mắt lại tràn đầy nghi hoặc, còn có cả sự ngờ vực.
Diệp Quân dừng chân lại, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: “Thanh kiếm này là của cô cô ta, còn thanh kiếm bên trong người ta là của cha ta… Còn nhớ những gì ta đã nói lúc trước không? Ta có thể đi được đến bây giờ, có thể nói đều là dựa vào người trong nhà. Vì vậy, cho dù sau khi ta trở thành Đại Đế, thì ta cũng luôn nhắc nhở mình rằng làm Đế thì không được kiêu ngạo, phải ghi nhớ những ngày đã từng bị đánh tàn nhẫn…”
Nói đến đây, hắn lắc đầu cười: “Vì vậy, ta không hề phản cảm với mưu kế đó của cô dành cho ta. Ngược lại ta còn khá khâm phục.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu run giọng hỏi: “Tại sao?”
Nói xong, khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên.
Mưu kế như vậy…
Cô ta nhớ tới một vài cảnh tượng không thích hợp với trẻ nhỏ vào đêm hôm đó. Mà tên này lại nói là không phản cảm… Hắn đang ám chỉ điều gì sao?
Diệp Quân cười đáp: “Ông nội ta là người rất tài giỏi. Nhưng Tháp gia của ta nói, thực ra ông nội ta không phải là người tốt… Ừ, việc này là do Tháp gia của ta chính miệng nói, ông ấy giết người như cơm bữa vậy.
Nhưng việc này cũng là chuyện bình thường, từ xưa đến nay, những người làm lên nghiệp lớn có ai không tàn nhẫn cơ chứ? Bao gồm cả bản thân ta, ta cũng đã làm rất nhiều việc bẩn thỉu. Vì vậy làm sao ta có thể yêu cầu người khác trở thành người tốt, người lương thiện được cơ chứ?”
Dứt lời, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Bây giờ gia tộc Đế Nhất đã rơi vào bước đường cùng, cô làm như vậy ta hoàn toàn có thể hiểu được. Hơn nữa, ta tin rằng nếu không phải vì gia tộc Đệ Nhất, thì một người kiêu ngạo giống như cô tuyệt đối sẽ không hy sinh bản thân mình để mưu đồ gì gì đó…”
Nói đến đây, hắn mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Có phải cô đang nghĩ rằng ta làm như vậy là để hoàn toàn thu phục được cô, để cô một lòng cống hiến sức lực cho ta, thậm chí là trở thành vật của riêng ta?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào hắn, hồi lâu sau mới khẽ lên tiếng: “Ngươi không cần tới, thanh kiếm trong tay ngươi cũng không thua gì thanh kiếm Đại Đế trong cơ thể ngươi. Ngươi… còn đáng sợ hơn so với những gì mà bọn ta đã tưởng tượng. Người như ngươi không thiếu phụ nữ, ngươi cũng không thèm dùng thủ đoạn này để đối phó với phụ nữ… Ngươi là một người tốt.”
Diệp Quân nhìn cô ta, cười đáp: “Vậy thì không chắc chắn, Tĩnh Chiêu cô nương xinh đẹp như vậy, ta vừa gặp đã thấy thương, ai có thể không động lòng cơ chứ?”
Nghe vậy khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi đỏ ửng, mà lúc này, Diệp Quân lại nói tiếp: “Tất nhiên, Tĩnh Chiêu cô nương yên tâm, ta sẽ không có suy nghĩ quá phận nào với cô đâu, ta chỉ coi cô là bạn bè.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghe vậy, trong lòng đột nhiên hơi thất vọng…
Nhìn Diệp Quân đã đi xa, Đệ Nhất tĩnh Chiêu cảm thấy vô cùng rung động và tuyệt vọng.
Sự mưu trí của người đàn ông trước mắt khiến cô ta cảm thấy rất đáng sợ.
Cô ta hít sâu một hơi, sau đó nhìn đế nguyên trước mắt, cô ta cầm đế nguyên lên, sau đó nói: “Nếu ngươi không có ý gì với ta vậy sao lại cư xử với ta như thế?”
Diệp Quân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tịnh Chiêu cô nương, chúng ta có phải kẻ thù không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cau mày.
Chính là những người xây dựng đạo thống và trật tự giống như chủ nhân bút Đại Đạo, kẻ thù thật sự của hắn là những người muốn tranh giành Đại Đạo giống như hắn.