Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5530: Rốt cuộc đâu mới là hắn?





Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hoảng hốt trong lòng: "Đế Vực!"



Đây là khu vực mà Đại Đế tự mình mở ra, trong khu vực này chỉ có đại đạo và pháp tắc của chính Đại Đế đó, ở đây họ có thể áp chế mọi đối thủ, chiếm hết mọi tiên cơ.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên siết chặt tay phải lại, đang định vung lên thì đúng lúc này, một tiếng kiếm ngân vang, một khắc sau, Đế Quân ở phía xa xa đã bị một luồng kiếm quang xuyên thẳng qua giữa trán.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu kinh ngạc đứng sững tại chỗ, nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã lấy lại tinh thần, quay sang nhìn về phía Diệp Quân: "Ngươi... ngươi khôi phục tu vi rồi à?"



Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Đâu có".



Nói rồi, hắn mở tay ra, kiếm Hành Đạo bay trở về tay hắn.



Mà thần hồn của Đế Quân đang tan biến với tốc độ mắt thường có thể thấy được.



Đế Quân nhìn thanh kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, ông ta có chút không hiểu: "Làm sao có thể!"



Diệp Quân còn chưa ra tay!



Thứ giết chết ông ta chính là thanh kiếm đó!



Ban đầu ông ta cũng đã nhìn thấy kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, nhưng ông ta không hề để ý, bởi vì thanh kiếm đó không phải kiếm Đại Đế, hơn nữa ông ta còn không cảm nhận được khí tức của thanh kiếm ấy, nó giống hệt Diệp Quân, không có cảnh giới, không có cấp bậc...



Mà lúc này ông ta mới hiểu được, thanh kiếm đó đã vượt khỏi nhận thức của một sợi thần hồn như ông ta!



Đế Quân cuối cùng vẫn không thể tin được nhìn Diệp Quân, nhưng chẳng mấy chốc, ông ta đã tan biến.



Đế Vực xung quanh lập tức sụp đổ, Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang nhìn hắn với ánh mắt như thấy quỷ, hắn chỉ cười hỏi: "Cô nhìn gì đó?"



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hồi thần lại: "Thanh kiếm của ngươi là kiếm Đại Đế à?"



Diệp Quân lắc đầu: "Không phải".



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghi hoặc, chỉ thấy Diệp Quân nghiêm mặt nói: "Chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi, có điều kiếm mạnh là vì người, bởi vậy trong tay ta, nó chính là thần kiếm còn tuyệt thế hơn cả Đại Đế".

Thấy Diệp Quân nói toàn lời mê sảng, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, khẽ lắc đầu.



Người đàn ông này, nhiều lúc rất chín chắn, cho người ta cảm giác như quái vật sống mấy ngàn năm, có thể hiểu rõ hết thảy, đứng trước mặt hắn, như không mặc đồ ấy, nhưng rất nhiều lúc, lại như một thiếu niên, hi hi ha ha, chả giống Đại Đế tí nào.



Rốt cuộc đâu mới là hắn?



Lúc này, Đế Vực đã bị phá hủy.



Lúc thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu xuất hiện bình yên vô sự, đám người Đế Lăng đều thở ra một hơi, còn sắc mặt Quân Ngự thì lập tức trắng bệch, ông ta quỳ ‘phập’ xuống: “Quân Đế, nhà họ Quân ta bằng lòng đầu hàng, xin Quân Đế cho nhà họ Quân ta một cơ hội, nhà họ Quân ta…”



Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đưa tất cả cường giả của nhà họ Quân tới đây, giết hết đi.”



Giết hết!



Mọi người đều ngơ ngác, nhưng chẳng mấy chốc, đám người Đế Lăng đều xông về phía đám cường giả của nhà họ Quân…



“Diệp Quân!”






























Đế Lăng cầm một chiếc nhẫn không gian kính cẩn đưa tới trước mặt Diệp Quân: “Cậu Quân.”