Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng ở bên cạnh Diệp Quân nói: "Có cần giúp nó một chút không?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nếu giúp nó thì có công bằng với những người thật sự cố gắng giữ phép tắc không? Chúng ta đi!"
Nói xong, hắn cùng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu xoay người rời đi.
Nhưng cũng không phải là đi mua đồ mà là rời khỏi thương hội.
Sau khi đi ra, Diệp Quân nói: "Điều tra giúp ta hai người."
Một lúc sau, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến một ngôi nhà đổ nát nằm ở một nơi hẻo lánh.
Bốn phía xung quanh đều không có một chút khói nào, rất hoang vắng.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vừa đến trước ngôi nhà, chỉ thấy một người phụ nữ đang dùng xe ba gác kéo một ông lão đi ra từ bên trong ngôi nhà, hơi thở của ông lão rất yếu ớt, thỉnh thoảng lại hơi ho khan, rõ ràng là bị bệnh không nhẹ.
Hai người này là cha và mẹ của Cố Trần.
Khi nhìn thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, người phụ nữ ngơ ngác nói: "Trong nhà còn có mấy cái chum đất, các ngươi có thể đem đi đi."
Rõ ràng là bà ta đang cho rằng Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu tới đây để đòi nợ.
Nhìn thấy ông già mà người phụ nữ đang kéo theo kia hơi thở càng ngày càng yếu đi, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhíu mày.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Quân, sau đó biến mất vào bên trong thời không.
Chẳng bao lâu, người phụ nữ kia kéo ông lão đi tới trước một bãi đất trống, người phụ nữ cầm cái cuốc trên xe ba gác rồi bắt đầu đào đất, vì trời vừa mưa nên đất rất mềm, một lúc sau bà ta đã đào ra được một cái hố, bà ta đo đạc một chút, sau đó tiếp tục đào, chẳng mấy chốc, bà ta đã buông cái cuốc xuống, bà ta thở hổn hển đi đến cái xe ba gác kia, sau đó bế ông lão xuống một cách khó khăn.
Bà ta ôm lấy ông lão rồi đặt xuống đáy hố, cẩn thận sửa sang lại bộ quần áo lộn xộn của ông lão một chút, sau đó cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh ông ấy, bà ta ôm cánh tay của bạn già: "Đừng sợ, ta đi cùng ngươi."
Bên trong thời không, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hai người đang lẳng lặng nằm ở bên dưới, cô ta ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Quân, im lặng không nói gì.
"Cha! Mẹ!"
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên từ xa truyền đến.
Người tới chính là Cố Trần kia!
Cố Trần nhìn thấy xe ba gác từ xa, gã bỗng nhiên lao đến, lúc nhìn thấy ông lão và người phụ nữ nằm trong hố, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, gã lập tức nhảy vào trong, sau đó vội vàng bế hai người ra ngoài, khóc nói: "Cha, mẹ, hai người làm gì vậy? Hai người..."
Người phụ nữ cũng không nói gì, chỉ là nước mắt trong mắt cứ không ngừng tuôn rơi.
Ông lão tức giận nhìn chằm chằm vào Cố Trần, trong mắt hình như muốn phun ra lửa, giãy giụa muốn đứng dậy đánh chết Cố Trần, nhưng bị bệnh nên không biết phải làm sao, thân thể thật sự rất yếu ớt, giãy giụa một hồi, cuối cùng đành phải từ bỏ, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
"Cha, mẹ!"
Cố Trần quỳ xuống, gào khóc: "Con, con không bao giờ đi đánh cược nữa! Lần này thật sự không bao giờ đi đánh cược nữa".
Nói xong, gã đột nhiên nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, sau đó nhặt một tảng đá ở bên cạnh đập mạnh xuống tay phải của mình.