Một quả ba mươi tiên tinh, vừa vặn có thể mua được ba mươi quả!
Nhân viên của quầy ở bên trong quầy hàng lập tức đưa cho gã ba mươi quả trứng
Cố Trần đặt từng quả trứng trên mặt đất, gã ngồi xổm xuống, chắp hai tay, thành kính chân thành nói: "Đại đế phù hộ, chư thiên đại đế phù hộ".
Nói xong, gã bắt đầu mở phong ấn của từng quả một.
Chẳng mấy chốc, gã đã mở phong ấn của toàn bộ số trứng, ba mươi quả trứng, không có một quả trứng rồng nào cả, hai mươi mốt quả là gà, chín quả còn lại là 'cảm ơn đã ủng hộ'.
Cố Trần tê liệt ngồi dưới đất, cả người giống như một vũng bùn, sắc mặt tái nhợt đến mức không còn một tia màu máu.
Trong bóng tối, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Thật ra Phạn Chiêu Đế và chủ nhân bút Đại Đạo đều không sai."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân chậm rãi đi ra ngoài.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi qua, thấy vẻ mặt của Diệp Quân hơi bất thường thì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhẹ giọng nói: "Ngươi không sao chứ?"
Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Phạn Chiêu Đế từng nói, tai họa của vũ trụ là do ác niệm của chúng sinh gây nên, thật ra, trong thế tục, có một số người phải chịu đau khổ cũng hoàn toàn là do bọn họ gieo gió gặt bão, không đáng được thông cảm chút nào".
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong bầu trời, hơi mờ mịt: "Chúng ta nên đối xử với những người gieo gió gặt bão này như thế nào? Dùng tình thương cảm hóa bọn họ như thế nào?"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang định nói chuyện...
“Không!”
Diệp Quân đột nhiên mở miệng, âm thanh của hắn mang theo ý lạnh thấu xương: "Có một vài người không thể dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ, ngươi phải dùng ác, chỉ có kẻ ác mới có thể trừng trị kẻ ác giống như trong thế tục, rất nhiều người chơi xấu khóc lóc om sòm, người như thế gặp được người tốt, cho dù vô lý cũng muốn tranh giành ba phần, cực kỳ không biết xấu hổ, bọn họ lừa dối người hiền lành, càng nói đạo lý với bọn họ thì bọn họ lại càng ngang ngược. Nhưng nếu gặp phải người ác độc, đánh cho một trận gần chết, bọn họ sẽ trở nên cực kỳ thành thật, thực ra, sở dĩ có người như thế là do chấp hành pháp luật không nghiêm, ba phải, nếu bình tĩnh đặt ra luật pháp chặt chẽ nghiêm khắc chấp hành, ai dám làm bậy chứ?"
Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Quân lạnh băng, trong mắt còn có sát ý, trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu, cô ta còn chưa từng nhìn thấy Diệp Quân tức giận như vậy, cô ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Diệp Quân: "Ngươi".
Ánh mắt của Diệp Quân lạnh lùng như một khối băng vạn năm: "Trên đời này, không chỉ có thiện, mà còn phải có ác, bởi vì bản chất của con người chính là như vậy, ức hiếp người hiền sợ hãi người cứng rắn, đối xử tốt với người ác chính là sự bất công lớn nhất đối với người hiền lành".
Nói đến đây, hắn đột nhiên nắm chặt hai tay lại: "Ác Pháp! Quan Huyên Pháp của ta hẳn là phải có một bộ Ác Pháp, Ác Pháp chuyên môn dùng để nhằm vào kẻ ác thì phải ác hơn tất cả những kẻ ác, Ác Pháp không chỉ là Quan Huyên Pháp, mà trật tự của ta, cũng phải phân ra trật tự thiện và trật tự ác, lúc Quan Huyền Pháp đối mặt với người tốt thì phải bảo vệ toàn bộ quyền lợi này, khiến cho tất cả những người hiền lành thành thật sống có danh dự, mà lúc đối mặt với kẻ ác sẽ còn ác hơn hắn, khiến cho hắn sợ hãi, trật tự ác cho hắn biết mùi vị bị người ta sỉ nhục, ta phải xây dựng trật tự ác".
Ác Trật Tự!
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể Diệp Quân rung lên dữ dội, đồng thời, huyết mạch phong ma trong cơ thể hắn cũng bắt đầu sôi trào, không chỉ như vậy, hai mắt của hắn cũng dần dần thay đổi thành màu đỏ như máu, ngay sau đó, một đạo kiếm ý màu đỏ nhạt đột nhiên phát ra từ trên người Diệp Quân!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở bên cạnh sửng sốt: “Ngươi...”