Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5544: Thành Đệ Nhất này có chỗ nào tăm tối không?”



Thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, người phụ nữ kia hơi nghi ngờ, căng thẳng: “Các, các người tới đòi nợ à?”





Diệp Quân cười nói: “Không phải, chúng ta là bạn của Cố huynh!”



“Bạn?”



Người phụ nữ càng nghi ngờ hơn.



Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn, đây là thứ hắn lấy từ Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hắn đưa viên đan dược cho người phụ nữ, cười nói: “Đây là thứ Cố huynh nhờ ta đưa tới!”



Người phụ nữ hơi run rẩy nhận viên đan dược, sau đó nói: “Vậy nó đâu?”



Diệp Quân nói: “Lòng hiếu thảo của Cố huynh đã cảm động được viện trưởng của học viện, viện trưởng quyết định cho hắn một cơ hội, để hắn đi làm một nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đó, hắn có thể quay về học việc lần nữa, nhiệm vụ này, chắc cần tầm nửa năm.”



Nghe xong, người phụ nữ lập tức vui mừng phát khóc, quỳ thụp xuống đất, không ngừng phục lạy.



Diệp Quân đỡ bà ta dậy, sau đó nói: “Mau cho ông lão uống thuốc đi, nếu không ông ta sẽ chết mất.”



Người phụ nữ tỉnh táo lại, vội đứng dậy tới cạnh xe ba gác, bà ta cẩn thận đặt viên thuốc vào miệng ông lão, thuốc vừa vào người, dùng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt ông lão đã khôi phục vẻ hồng hào.



Đan dược của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, tất nhiên không phải đan dược bình thường.



Sau khi ông già ho mất tiếng, ông ta từ từ đứng dậy, nhìn Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó nặng nề hành lễ: “Cảm ơn hai vị.”



Diệp Quân cười nói: “Ông không cần phải vậy.”



Ông già do dự một chút, sau đó nói: “Cố Trần nó…”



Diệp Quân nói: “Cố huynh đã sửa sai, nửa năm sau, hắn sẽ quay lại gặp mọi người.”



Ông già nhìn Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó quỳ thụp xuống, người phụ nữ kia thấy vậy, cũng vội quỳ xuống.



Ông già cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn.”



Diệp Quân đỡ hai người dậy, sau đó lại lấy một cái túi nhỏ ra đưa cho hai người: “Trong này có một trăm viên tiên tinh, là Cố huynh đi mượn viện trường, hắn bảo ta giao cho hai người, còn bảo ta nhắn với mọi người, bảo mọi người ở đây mua bán chút tài sản, sống qua ngày cho tốt.”



Ông già run rẩy nhận cái túi, không biết từ lúc nào trên mặt đã nước mắt giàn giụa.



Diệp Quân nói: “Sống cho tốt!”



Ông già nghẹn ngào nói: “Chúng ta không có gì báo đáp, chỉ quỳ lạy cho phu thê hai người thôi!”



Nói rồi, ông ta kéo người phụ nữ bên cạnh quỳ xuống chỗ đó.



Phu thê!



Nghe thấy lời ông lão nói, sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức hơi mất tự nhiên, cô ta liếc Diệp Quân, nhưng vẻ mặt Diệp Quân lại rất bình tĩnh, cô ta thu mắt lại, cụp xuống, nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ gì.



Diệp Quân lại đỡ hai người dậy, dặn dò mấy câu, hắn kéo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay người rời đi.



Ông già và người phụ nữ nhìn hai người rời đi, mặt người phụ nữ đầy mừng vui thanh thản: “Hai người bạn của Trần Nhi tốt quá.”



Trong mắt ông già xẹt qua một tia phức tạp: “Cái thứ đáng thất vọng đấy, sao có thể kết bạn với loại người này được, cũng không biết tổ tiên nào của nhà họ Cố ta hiển linh nữa, ai da.”

























Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Nếu đến chỗ đó, hắn còn…”