Bây giờ trong thức hải của hắn chỉ có một sợi sức mạnh tín ngưỡng màu vàng, nhưng hắn tin, sẽ có một ngày, loại sức mạnh tín ngưỡng màu vàng này sẽ càng ngày càng nhiều.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Đi!”
Nói rồi, hắn kéo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới trước một sạp bán hàng rong bên đường cách đó không xa, hắn chọn một lồng bánh bao, sau đó trả tiền, đưa bánh bao tới trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Nếm thử xem.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, sau đó cầm bánh bao lên khẽ cắn một miếng.
Diệp Quân cười nói: “Mùi vị thế nào?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Cũng được.”
Diệp Quân cầm một cái bánh bao nhét vào môi, hai phát đã hết.
Thấy cảnh này, khóe miệng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhếch lên một ý cười nhẹ tới mức khó thấy, cũng không biết vì sao, cô ta rất thích hành động không hề làm màu này của Diệp Quân, không có kiểu cao ngạo, chỉ có chân thật và khói lửa nhân gian.
Diệp Quân đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ta có một huynh đệ, nhà hắn bán bánh bao, cũng không biết bây giờ hắn sống thế nào rồi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cầm cái bánh bao trong tay Diệp Quân, khẽ cắn một miếng, sau đó nói: “Bây giờ thư viện có một vấn đề mới, ta phải bàn bạc với ngươi.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Thành lập thư viện, cần rất nhiều tiền bạc, đặc biệt là càng về sau, càng cần nhiều tiền, số tiền này, không thể lúc nào cũng để ngươi bỏ ra được.”
Diệp Quân nói: “Vậy ý cô là?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu suy nghĩ, sau đó nói: “Thu thuế!”
Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trầm giọng nói: “Dưới cờ của nhà Đệ Nhất chúng ta cũng có rất nhiều tài sản, ngoài cái này ra…”
Nói rồi, cô ta nhìn xung quanh: “Phàm là người làm ăn trong thành Đệ Nhất, chúng ta cũng sẽ thu thuế và thu tô.”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có một vấn đề, nếu bây giờ thư viện Quan Huyên mà thu phí, ví dụ thu phí của các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông lớn, vậy rất có khả năng bọn họ sẽ thu bên dưới càng nhiều, nếu như vậy, cuối cùng kẻ chịu khổ vẫn là người bên dưới.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Ngươi nói cái này, ta có nghĩ tới, cái này rất đơn giản, chỉ cần đăng kí tài sản của các gia tộc, Tiên Tông vào danh sách, sẽ thu thuế nghiêm ngặt đúng theo tài sản đã đăng kí trong danh sách, vậy vấn đề không lớn nữa, đương nhiên, cái này sẽ làm tổn hại lợi ích của các đế tộc và Tiên Tông lớn, nhưng không còn cách nào khác, nếu không làm như vậy, sau này thư viện sẽ khó phát triển, hơn nữa, về sau các đế tộc và Tiên Tông lớn sẽ càng ngày càng mạnh, ngươi ở đây thì còn đỡ, nếu ngươi không ở, sao mà thư viện thật sự trấn áp bọn họ được?”
Diệp Quân nhìn cô ta: “Cô muốn làm các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông suy yếu à?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu: “Không phải là làm bọn họ suy yếu, mà là muốn thư viện phát triển mạnh mẽ, thư viện phải mạnh hơn các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông, hơn nữa, cũng muốn để bọn họ từ từ hòa nhập vào thư viện hoàn toàn, lấy thư viện làm chủ, nếu không, sau này các thế gia, tông môn mọc lên như rừng rồi, thư viện chỉ là thứ bài trí thôi.”
Nói rồi, cô ta tạm dừng, lại nói: “Mặc dù bảo bàn bạc với ngươi, nhưng, ta đã bắt đầu thực hiện, năm nay mọi tài sản của nhà Đệ Nhất ta đều đã nộp thuế theo tỉ lệ nhất định, không chỉ ta, nhà họ Mục và Đế tộc cùng Đạo Tông cũng bắt đầu làm vậy, bọn họ chủ động làm thế.”
Trong mắt Diệp Quân xẹt qua một tia phức tạp, tất nhiên hắn biết, đây là vì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chủ động làm thế, cho nên các gia tộc khác mới làm vậy.
Nếu nhà Đệ Nhất không làm thế, các gia tộc khác sẽ không làm theo.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói tiếp: “Ta biết suy nghĩ của ngươi, cho nên, ngươi yên tâm, sau này có bất kì chính sách nào, đều sẽ không tăng thêm gánh nặng cho người bên dưới, giống như sạp bán bánh bao này, loại người như vậy, chúng ta không chỉ không thể thu tô thu thuế, mà còn phải nghĩ cách cho bọn họ những khoản trợ cấp nhất định, ví như miễn giảm phí quầy hàng, nếu trong nhà có con, phí nhập học cũng có thể xem tình hình để miễn giảm phần nào, hoặc toàn bộ, đương nhiên, ta chỉ có thể đưa ý kiến sơ bộ về những chuyện này, chi tiết hơn, còn cần ta từ từ trao đổi với đám người Mục Khoản, sau đó lập ra một điều lệ chi tiết, đến lúc đó sẽ cho ngươi xem thử, định đoạt.”
Diệp Quân nghe xong thì rất cảm động, hắn nhẹ giọng nói: “Tĩnh Chiêu cô nương.”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không dám nhìn vào mắt hắn, quay đầu đi: “Đừng cảm động, ta cũng vì đế nguyên kia thôi.”
Biểu cảm Diệp Quân không đổi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn không đổi, khóe miệng hiện lên nụ cười: “Đi thôi, hôm nay hiếm lắm mới được nhàn rỗi, đi dạo đi.”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Hai người đi dạo trong thành, hôm nay Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khó lắm mới được nhàn hạ, do đó, cũng rất vui.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân bỗng dừng lại, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”
Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại: “Người đến từ nền văn minh Toại Minh!”